"Đình Đình, cô ấy quay lại rồi. Người đêm qua trong ảnh cũng chính là cô ấy."
Diệp Liên Thành trầm mặc rất lâu cuối cũng cũng cất lời. Giọng nói anh chậm rãi khiến cô bồn chồn lo lắng, bởi vì linh cảm bất an của cô đã trở thành sự thật.
"Vậy hai người đã ngủ với nhau chưa?" Cô khó khăn cất tiếng hỏi anh. Đều đã là người trưởng thành, những chuyện như vậy không hề khó đoán, thế nhưng cô vẫn muốn nghe chính anh xác nhận.
Nếu có người hỏi Mạc Hâm Đình việc hối hận nhất mà cô đã từng làm trong đời là gì, ngoại trừ chuyện xảy ra năm đó, cô có thể khẳng định, cô vô cùng hối hận khoảng thời gian cô lơ là đã để cho một cô gái khác bước chân vào cuộc đời Diệp Liên Thành.
Hơn nữa, cô gái đó có lẽ chưa từng thật sự rời đi.
Đây là điều mà cô đã cố gắng né tránh suốt năm năm, vờ như không biết giống như một kẻ ngốc, tưởng rằng mắt không nhìn, tai không nghe thấy thì tim sẽ không đau.
Năm ấy Mạc Hâm Đình vẫn còn nhỏ không quá để tâm, dù sao cũng chỉ là một mối tình thoáng qua, hơn nữa cô gái ấy cũng không bằng cô, nhiều năm trôi qua, rồi cũng sẽ có một ngày Diệp Liên Thành quên mất từng có một người như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình.
Tuy có đôi lúc tâm trí cô sẽ xuất hiện một lời nhắc nhở, nhưng sau khi Diệp Liên Thành quay trở lại Mỹ thì cô gái ấy đã biến mất, Mạc Hâm Đình cũng không còn suy nghĩ quá nhiều.
Năm năm, đã năm năm trôi qua rồi.
Thời gian không dừng lại chờ đợi bất kì ai, tình cảm dù có sâu đậm đến mấy rồi cũng sẽ phai nhạt.
"Mạc Hâm Đình, anh vẫn không quên được cô ấy."
Không phải năm năm sẽ xóa nhòa tất cả sao?
"Liên Thành, lí do này của anh rất khiên cưỡng. Anh không quên được cô ấy, hay là không quên được đôi mắt của cô ấy." Cô cố gắng mỉm cười, biết rằng những lời này sẽ chạm vào vết thương xưa của hai người, thế nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói ra.
"Anh không thể bỏ em." Đúng vậy, Diệp Liên Thành không thể bỏ cô, lời hứa năm ấy hai gia đình đều chứng kiến, vậy mà anh đã quên?
"Một lời hứa đáng giá nghìn vàng, anh quên mất Mạc Hâm Chi đã nói gì rồi sao?"
Cô rất muốn né tránh, thế nhưng giữa hai người không chỉ có một Dương Mạn Vũ, mà còn có một Mạc Hâm Chi.
"Mạc Hâm Đình, anh không quên, hai người đó không giống nhau." Diệp Liên Thành nhíu mày, lạnh lùng cất tiếng.
"Anh sẽ nói với bố mẹ em, đây là nhà họ Diệp có lỗi với em, anh sẽ hết sức bù đắp. Người thông báo hủy hôn sẽ là nhà họ Mạc."
Ngay cả việc giải thích với phụ huynh hai bên anh cũng đã tính qua, chắc hẳn anh đã đếm từng ngày từng giờ cho đến giây phút này, còn cô chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Suy nghĩ ấy thoáng qua trong tâm trí khiến trái tim cô đau đớn tê dại, giống như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên lạnh lùng xuyên qua, Diệp Liên Thành, hãy nhìn xem anh là một người đàn ông tồi đến mức nào, bởi vì anh mà có một cô gái đau lòng đến rơi lệ.
"Vậy anh sẽ bù đắp như thế nào đây?" Mạc Hâm Đình bật cười, không ngờ cô cũng có một ngày được chứng kiến Diệp Liên Thành chịu cúi đầu thỏa hiệp, nhẫn nại trò chuyện với cô như vậy.
"Việc kinh doanh giữa hai nhà anh sẽ cố gắng đem lại lợi ích cho nhà họ Mạc hết mức có thể, sau này nhà họ Mạc có gặp bất cứ khó khăn nào, anh cũng sẽ hết lòng giúp đỡ. Chúng ta lớn lên cùng nhau, cũng có thể coi như em là em gái anh, nếu sau này có xảy ra chuyện gì, anh sẽ thay em gánh vác."
Chỉ vậy thôi ư?
Lời nói của anh vẫn đều đều không biểu lộ cảm xúc, Diệp Liên Thành chết tiệt, đến lúc này mà anh vẫn lạnh nhạt như thế.
"Tự bản thân anh cũng biết, như vậy là chưa đủ."
"Đình Đình, lần này anh không thể bỏ cô ấy."
"Em cũng không thể bỏ anh." Mạc Hâm Đình hít sâu một hơi, cố nén nước mắt quay ngược vào trong.
"Đình Đình... đừng giày vò lẫn nhau như vậy nữa. Em xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì anh có thể cho em."
"Vậy sao? Em làm như thế là đang giày vò anh sao? Tất cả sự hỗ trợ từ nhà họ Mạc để nâng đỡ anh, món nợ của anh với nhà họ Mạc, tình cảm suốt bao nhiêu năm qua em một lòng vì anh... tất cả đều không đáng giá bằng một cô gái ư?"
Mọi nỗi buồn chợt biến thành tức giận, Mạc Hâm Đình không cam lòng. Vì cái gì cơ chứ? Vì cái gì mà cô phải tốn công tốn sức như vậy, trong mắt người khác cô vẫn luôn là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng của nhà họ Mạc, biết bao nhiêu người muốn bảo vệ nâng niu cô trong lòng bàn tay, vậy tại sao người như anh lại không biết trân trọng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!