Chương 20: Khát Khao Yêu (4)

Tô Mạn Vũ mở mắt, luồng điện đột nhiên xuất hiện chạy dọc thân thể khiến tâm trí cô chao đảo, sống lưng ưỡn cong, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường.

Ngay khi tiếng rên rỉ của cô vừa cất lên đã có người dùng miệng chặn chúng lại.

Không chỉ như vậy, bàn tay người đó còn từ tốn du ngoạn trên cơ thể cô, khiến cô vừa sợ hãi vừa khao khát.

Mỗi nơi bàn tay đó đi qua giống như vỗ về, lại như trêu chọc đầy dịu dàng hướng tới vùng đất thầm kín nhất. Bắt đầu từ phía đùi trong rồi chầm chậm tiến lên, vừa vuốt ve lại vừa như có như không chạm vào nơi đó khiến toàn thân Tô Mạn Vũ buồn bực, giống như có gì đó chưa đủ...

Cảm giác ngứa ngáy khó chịu làm cô khép chặt hai chân, sau đó, cô nghe thấy tiếng cười khàn khàn trầm thấp đầy quyến rũ sát gần bên tai. Hơi thở người đó nóng bức phả xuống khiến người cô co rụt lại, một cơn tê dại truyền đến từ vành tai nhỏ bé làm dòng nước ấm áp từ nơi nào đó lại càng chảy ra nhiều hơn.

Rất nhanh, trong một giây phút lơ là, vật thể lạ đã nhân cơ hội tiến vào bên trong.

Tô Mạn Vũ không kìm được mà nức nở một tiếng, cơ thể như bị điện giật run rẩy không ngừng, vật thể lạ nhẹ nhàng chuyển động mang theo những cảm giác kì lạ, là đau đớn hay vui thích, cô cũng chỉ có thể hoàn toàn rộng mở nghênh đón chúng.

Tiếng rên rỉ giữa cơn sóng tình trào dâng khiến cho động tác của Diệp Liên Thành ngày càng mãnh liệt, anh có thể cảm nhận được sự co rút từ nơi ấm áp căng chặt đang bao bọc lấy ngón tay mình. Từng giọt mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống hòa lẫn với mồ hôi trên gương mặt đỏ bừng của người phụ nữ bên dưới, anh đã không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.

Rất nhanh, Diệp Liên Thành rút ngón tay, sau đó nhanh chóng thay thế chúng bằng một vật thể khác.

Cảm giác trống rỗng bất ngờ khiến Tô Mạn Vũ bật thốt: "Anh... Liên Thành!" Cơ thể sắp chạm đến cực hạn lại đột ngột rơi vào hư không, khó chịu vô cùng.

Móng tay cô càng lúc càng bấm sâu vào bả vai anh, toàn thân giãy giụa rồi lại chủ động nâng lên như muốn chạm tới chỗ cứng rắn nóng bỏng nhất trên cơ thể anh.

"Tô Mạn Vũ, cho anh nhé?" Diệp Liên Thành thì thầm vào tai cô, lồng ngực phập phồng trắng mịn càng khiến linh hồn anh thêm rạo rực.

Không đợi người phụ nữ dưới thân trả lời, anh duỗi thẳng lưng, mạnh mẽ tiến vào thật sâu.

Giây tiếp theo, tiếng hét đau đớn của Tô Mạn Vũ cất lên như vỡ vụn.

Nơi ấy chặt chẽ đến nỗi Diệp Liên Thành cứ ngỡ đây là lần đầu tiên.

Khoảnh khắc hai thân thể hòa hợp bằng phương thức nguyên thủy nhất, Tô Mạn Vũ cảm giác cơn đau ập đến như xé rách cơ thể ra làm hai, theo bản năng cô đưa tay đẩy anh, thế nhưng lồng ngực ấy vẫn không hề rời đi: "Liên Thành, đau... rất đau... anh... mau đi ra ngoài."

Diệp Liên Thành cúi xuống hôn lấy những giọt nước mắt trên gương mặt cô, tay anh giữ chặt nơi vòng eo mềm mại, anh nhẫn nại chờ cô thích ứng với những cảm giác xa lạ này.

Đối với Tô Mạn Vũ lúc này là vô cùng xa lạ, nhưng với anh lại chính là cảm giác thỏa mãn đã rất lâu mới tìm lại được.

"Được rồi, rất nhanh sẽ không đau nữa, Tô Mạn Vũ, ngoan nào... chỉ một chút nữa thôi..."

Cô liên tục giãy giụa khiến anh chật vật nhẫn nhịn, xúc cảm tuyệt vời như bước tới thiên đường giày vò anh, thôi thúc anh thử chuyển động trong cơ thể cô.

Anh chậm rãi rút ra rồi đẩy vào, từng bước thăm dò tới nơi sâu nhất, mỗi lần như thế, anh lại cảm nhận được từng cơn run rẩy của cô, cảm nhận nơi ấy siết chặt lấy anh làm anh càng trở nên điên cuồng.

Đêm vẫn còn rất dài, anh cần mẫn đòi hỏi, cô mềm mại nằm trong lòng anh, hai thân thể giao hòa không một kẽ hở, mái tóc xoăn dài như tảo biển đong đưa theo từng cơn va chạm, đưa linh hồn anh chạm tới tầng cao nhất nơi thiên đường, đẹp như một giấc mơ.

***

"Tô Mạn Vũ, em còn dám nói hai chúng ta không có tình cảm với nhau không?"

Nhìn gương mặt người phụ nữ trong lòng càng lúc càng trở nên đỏ bừng, Diệp Liên Thành như hiểu ra điều gì, anh mỉm cười cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, không để cô tiếp tục né tránh ánh mắt anh.

Người phụ nữ này ăn mềm không ăn cứng, anh nhất định phải trở nên vô cùng dịu dàng.

"Tô Mạn Vũ, lần này là anh sai... nhưng khi đó, em không biết mình quyến rũ tới mức nào đâu."

"Tô Mạn Vũ vừa gợi cảm lại vừa đáng yêu làm anh không thể kiềm chế được. Từ trước đến nay Diệp Liên Thành chưa bao giờ kìm lòng nổi mỗi lần đứng trước mặt bạn học Tiểu Vũ."

Nghe đến những lời này, Tô Mạn Vũ chợt quên mất mình đang tức giận với anh, cô thật sự rất muốn tỏ ra rằng cô đang vô cùng giận dữ, thế nhưng Diệp Liên Thành liên tục dùng ánh mắt đáng thương và giọng nói trầm thấp ấy quyến rũ cô.

"Tô Mạn Vũ, ở bên anh được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!