"Chị Khiết Khiết, hôm nay em vừa đâm trúng một chiếc xe trên đường. Em chỉ hơi lơ đãng một chút thôi, vậy mà đến khi giật mình tỉnh táo lại đã thấy khoảng cách giữa hai xe đã ngắn đến mức không thể nào tránh được va chạm nữa rồi."
"Em thề là em không cố ý. Chiếc xe ấy có giá trị rất lớn, làm sao em dám làm như thế, chỉ là... chỉ là do tối qua em không ngủ được, em lại mơ thấy giấc mơ ấy, thế nên sáng nay lúc lái xe em không thể tập trung nổi."
"Nhưng chị yên tâm, em đã để lại số điện thoại của mình trên cần gạt nước rồi. Em đã đợi một lúc rất lâu mà không thấy ai đến, có lẽ họ sẽ gọi cho em sớm thôi. Em cũng sẽ tự chịu trách nhiệm về tai nạn này, đây là do em gây ra, không thể nào bắt anh Việt Bân bồi thường cho chủ xe được."
Từng dòng chữ xinh đẹp ngay ngắn trong bức thư khiến Bạch Lộ Khiết mỉm cười, chắc hẳn chẳng ai đoán được rằng đây là những lời mà một cô gái đã hai mươi sáu tuổi có thể nói ra.
Bức thư này được tài xế nhà họ Tô gửi đến cho cô vào chiều nay, vẫn là phong thư màu tím nhạt quen thuộc có hoa văn in chìm thoang thoảng hương hoa hồng, bên ngoài chỉ ghi ba chữ "Tô Mạn Vũ".
Thông thường Bạch Lộ Khiết sẽ nhận được khoảng hai đến ba bức thư giống vậy một tháng, công việc của cô sẽ là đọc chúng, cũng không nhất thiết phải trả lời lại, chỉ cần nếu như trong phong thư là một tình huống khó khăn đến mức chủ nhân của bức thư không thể tự mình giải quyết, cô sẽ lập tức liên lạc và hẹn gặp người đó vào sáng ngày mai tại văn phòng của mình.
Nghe có vẻ là một công việc kì lạ, Bạch Lộ Khiết cảm giác như mình vẫn còn đang sống ở thế kỉ mười tám, khi mà người đưa thư bằng ngựa và những lá thư viết tay vẫn là phương thức liên lạc phổ biến của tất cả mọi người. Họ sẽ dùng những tờ giấy viết thư thấm đẫm mùi hương được đặt làm riêng và dấu niêm phong cầu kì tượng trưng cho địa vị trong xã hội. Cũng có thể nói, viết thư theo phong cách ấy là một sở thích cầu kì và tốn kém, cô từng chứng kiến Tô Mạn Vũ tốn không ít tiền bạc và thời gian chờ đợi một con dấu làm thủ công được thiết kế riêng cho cô ấy tại Pháp, phải biết rằng không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn cho một món đồ lâu đến như vậy.
Thay vì đến văn phòng làm việc của bác sĩ theo lịch hẹn như bao bệnh nhân khác, Tô Mạn Vũ lại thích trao đổi với Bạch Lộ Khiết thông qua thư từ hơn.
"Cũng không hẳn là một sở thích, giống luyện tập thì đúng hơn, em cảm thấy mình cần phải viết chúng ra. Chị cũng biết mà, đôi khi em không thể nhớ ra cách viết một số chữ như thế nào."
Đúng vậy, Tô Mạn Vũ đã từng có khoảng thời gian vô cùng khó khăn khi phải đối mặt với việc ghi nhớ và sử dụng các chữ cái, giống như một đứa bé chập chững lần đầu được tiếp xúc với từng nét chữ, con số. Tất cả đều vô cùng mới mẻ với cô gái ấy.
Bạch Lộ Khiết vẫn còn nhớ rất rõ, đó là ngày cuối cùng của năm 2015, hôm ấy tuyết rơi lạnh lẽo phủ trắng thành phố S, cô chưa bao giờ được chứng kiến một trận tuyết rơi nào lớn đến như vậy suốt nhiều năm ở đây. Nhiều khu vực bị đình trệ vì những lớp tuyết đông cứng trơn trượt trên mặt đất, ngay cả khu cô ở cũng vậy. Tám giờ tối, con phố sầm uất ngay gần quảng trường trung tâm chỉ còn một vài người qua lại, bọn họ nép mình thật kĩ dưới lớp khăn len và áo khoác bông dày, cố gắng bước đi thật nhanh, tưởng chừng như chỉ cần dừng lại một giây thôi, đôi chân sẽ đông cứng như đá không thể nhúc nhích trên mặt đường.
Lúc ấy Bạch Lộ Khiết đang vùi mình trong phòng khách ấm áp, lười biếng nhìn ra ngoài trời tuyết vẫn đang rơi dày đặc, đột nhiên, giữa không gian yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập. Không rõ vì sao, cô cảm giác âm thanh ấy vừa gấp gáp, vừa thấp thỏm lo sợ như cảm xúc của người ở đầu dây bên kia.
Người đàn ông vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng từng lời nói lại vội vàng không giấu được sự lo lắng. Xem ra, cô không thể tiếp tục tận hưởng một ngày nghỉ hiếm hoi của mình được nữa rồi, cô phải đến thành phố B ngay lập tức.
Mười tiếng sau đó, Bạch Lộ Khiết đã có mặt tại Bệnh viện Tư nhân lớn nhất thành phố B, trước mặt cô hiện giờ là một cô gái trẻ với khuôn mặt trắng nhợt nhạt. Đó là một cô gái xinh đẹp, nhưng vẻ xinh đẹp ấy lại chất chứa nhiều nỗi u buồn đến mức khiến người ta thương xót. Chuyến bay của cô bị trễ bảy tiếng đồng hồ, nhưng dường như khoảng thời gian ấy không làm cô gái khá hơn so với lúc Bạch Lộ Khiết nhận được cuộc điện thoại.
Ngày 4 tháng 1 năm 2016, bác sĩ tâm lý Bạch Lộ Khiết tiếp nhận một bệnh nhân mới tên Tô Mạn Vũ, hai mươi mốt tuổi, chẩn đoán mất trí nhớ do chấn thương não bộ sau tai nạn giao thông.
Trong năm đầu tiên tiếp theo sau đó là một năm nhiều khó khăn đối với cả hai người, Bạch Lộ Khiết liên tục bay qua bay lại giữa thành phố B và thành phố S, còn Tô Mạn Vũ bắt đầu hòa nhập với cuộc sống bình thường một cách gian nan.
Trong số tất cả những bệnh nhân cô từng tiếp nhận, Tô Mạn Vũ không phải bệnh nhân nặng nhất, nhưng là trường hợp đặc biệt nhất.
"Ngài Tô, chuyện này tôi e rằng không thể đồng ý với ngài được. Việc có muốn trị liệu thôi miên hay không tất cả đều do bệnh nhân tự quyết định. Ngay cả việc ngài không đồng ý để Tô Mạn Vũ được trở về nơi mình lớn lên đã là một điều không công bằng với cô ấy."
"Bác sĩ Bạch, tôi có thể đảm bảo rằng chuyện này phức tạp hơn rất nhiều so với những gì cô đang tưởng tượng. Tôi là anh trai của Tiểu Vũ, tôi hoàn toàn có quyền làm điều này."
Bạch Lộ Khiết đứng trước mặt Tô Việt Bân, cố gắng bình tĩnh hít một hơi thật sâu, cuộc tranh cãi gay gắt giữa hai người dường như chưa có dấu hiệu kết thúc.
Một tuần trước, cô đã đề nghị Tô Mạn Vũ dùng phương pháp trị liệu thôi miên để khôi phục lại kí ức, nhưng nhà họ Tô lại có ý định ngăn cản điều đó xảy ra: "Điều nhà họ Tô cần chính là tâm lý Tiểu Vũ ổn định, chúng tôi không cần cô lấy lại quá khứ cho con bé."
Đích thân Tô Việt Bân đã đến phòng khám yêu cầu cô như vậy. Một yêu cầu hoang đường đến mức nào. Liệu một người có thể sống cả đời mà không cần kí ức hay không?
Bạch Lộ Khiết thở dài, Tô Mạn Vũ đáng thương, thậm chí cô ấy không có quyền quyết định với chính những kí ức của mình.
"Tôi sẽ hỏi Tô Mạn Vũ một lần nữa, nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ làm theo lời ngài."
Lương tâm nghề nghiệp của Bạch Lộ Khiết đưa ra sự thỏa hiệp cuối cùng.
"Không, bác sĩ Bạch, cô chưa hiểu ý tôi rồi."
Tô Việt Bân đứng trước bàn làm việc của Bạch Lộ Khiết, ánh đèn đằng sau bị chặn lại bởi bóng lưng cao lớn khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông này.
"Cô hãy tiếp tục điều trị bằng phương pháp thôi miên cho Tô Mạn Vũ, nhưng... cô cũng biết mà, đâu phải lần trị liệu nào cũng thành công?"
Không, không phải như vậy chứ?
Thẳm sâu trong linh hồn Tô Mạn Vũ hai mươi hai tuổi vẫn mang trái tim tươi sáng của một đứa bé chưa trưởng thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!