Chương 15: Bốn Điều Ngốc Nghếch

Trong căn phòng tối yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến Tô Mạn Vũ giật mình thức giấc.

Khẽ cựa người vươn tay đến nơi đặt điện thoại, cô chợt phát hiện ra có gì đó đang đè nặng trên eo mình.

Đó là một bàn tay thon dài, từng đốt xương rõ ràng hữu lực.

Ngay khi hình ảnh bàn tay ấy đập vào mắt Tô Mạn Vũ, nhịp đập trái tim cô bắt đầu tăng tốc mãnh liệt.

Từng hồi chuông không hề dừng lại, nhưng Tô Mạn Vũ đã không còn tâm trí nào nghe chúng.

Sau khi trải qua một giấc ngủ dài cô cảm thấy vô cùng tỉnh táo, thế nhưng những gì đang hiện ra trước mặt lại giống như trong mơ.

Thậm chí cô còn không dám quay mặt lại nhìn người đàn ông ấy.

Rõ ràng trước khi đi ngủ cô đã khóa cửa phòng, vậy thì tại sao Diệp Liên Thành lại có thể nằm trên giường cô ngay lúc này?

Không lẽ cô bị mắc bệnh mộng du đi nhầm vào phòng anh?

Bây giờ... bây giờ là mấy giờ rồi?

Tô Mạn Vũ hoang mang dáo dác nhìn xung quanh, tấm rèm cửa đã được kéo sang hai bên, ánh trăng bạc từ bên ngoài chiếu rọi lên đồ vật trong phòng.

Đây đích thực là phòng cô đã chọn, nhìn xem, bức tranh hoa mẫu đơn hồng nhạt tinh xảo trên tường như đang muốn chứng thực cho điều đó.

Trong một khoảnh khắc, Tô Mạn Vũ đã rất muốn mình thật sự bị mắc bệnh mộng du. Ít nhất thì việc cô đi nhầm sang phòng của người khác sẽ không xấu hổ bằng việc ngang nhiên mở cửa cho một người đàn ông ngủ trên giường của mình. Không chỉ có vậy, người đàn ông đó còn ôm cô rất chặt như không muốn để cô chạy thoát.

Cô cố gắng gỡ tay Diệp Liên Thành ra khỏi eo mình một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nếu như anh tỉnh giấc ngay lúc này, cô thật sự sẽ không biết phải làm như thế nào. Mỉm cười nói "Chào buổi tối" với anh ư?

Không, việc đó thật quá mất mặt.

"Tô Mạn Vũ, may quá, cuối cùng em cũng nghe máy rồi. Em làm gì mà mãi mới nghe điện thoại của chị thế hả?"

Giọng nói của Đường Yến Tư vô cùng gấp gáp.

"Em... em... lúc chị gọi em đang ở trong phòng tắm." Tô Mạn Vũ lắp bắp đưa ra lí do.

"Thật là... Chị còn tưởng mình phải gọi điện báo cảnh sát rằng em họ tôi bị mất tích nữa chứ. Tiểu Vũ, em đến nơi chưa?"

Trán Tô Mạn Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trưa nay cô đã đến thành phố S, nhưng lại quên mất không gọi điện thông báo cho chị họ biết.

"Bây giờ em đang ở khách sạn rồi."

"Thật không? Sao em không gọi chị sớm hơn, cô gái như em ở khách sạn một mình rất nguy hiểm đấy biết không. Em đang ở đâu, để chị bảo anh rể đến đón."

Nghe thấy vậy, Đường Yến Tư hét lớn đến mức Tô Mạn Vũ phải nhăn mặt đưa điện thoại ra xa.

"Tư Tư, không sao, em... em ở cùng với bạn."

"Bạn nào?"

"Bạn... bạn... bạn học cũ của em."

Thật may Đường Yến Tư ở thành phố S không có nhiều cơ hội gặp mặt Tô Mạn Vũ, nếu không cô nhất định sẽ phát hiện ra em họ mình đang nói dối. Mỗi lần như vậy, mặt Tô Mạn Vũ đều đỏ bừng, còn lắp bắp không nói nên lời.

Mặc dù Diệp Liên Thành đúng là bạn học của cô ngày trước, thế nhưng cô vẫn ấp úng mãi không thôi.

"Ồ... nam hay nữ?"

Từ hốt hoảng lo lắng chuyển sang thích thú, Đường Yến Tư bắt đầu tra hỏi kĩ càng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!