Chương 14: Hạnh Phúc Trong Lòng Bàn Tay

Căn phòng Tổng thống cao cấp của khách sạn Thành Đông có tầm nhìn bao quát toàn bộ khu vực phồn hoa nổi tiếng không gì sánh được của thành phố S. Mỗi khi màn đêm buông xuống, ở nơi này ngắm nhìn từng ánh đèn đang tỏa sáng lấp lánh rực rỡ phía dưới, con người sẽ không thể kìm lòng mà say mê cảm giác tiền tài danh vọng nâng đỡ đôi chân mình đứng trên vạn người.

Niềm tự hào của khách sạn Thành Đông trị giá mười tám ngàn đô la mỹ một đêm tràn ngập đẳng cấp sang trọng, hiện đại mà xa hoa không phải là nơi mà chỉ cần có tiền là có thể thoải mái ra vào.

Trong năm nay căn phòng Tổng thống này mới chỉ tiếp đón hai vị khách vô cùng quan trọng: đầu tiên là Nữ hoàng Đan Mạch trong chuyến công du mùa xuân vào tháng hai và Thủ tướng Pháp tham dự Hội nghị Thượng đỉnh giữa hai nước vào trung tuần tháng tám.

Do đặc thù thân phận của những vị khách lựa chọn dừng chân tại nơi này, phòng Tổng thống được khách sạn bố trí đội ngũ nhân viên phục vụ chuyên nghiệp và đội cận vệ trong một khu vực riêng, hơn thế nữa, tất cả các tấm kính được sử dụng trong căn phòng rộng tới hơn hai trăm mét vuông đều là kính chống đạn đặc biệt.

Theo như kế hoạch, lần tiếp theo căn phòng mở cửa chào đón các vị khách quý sẽ là vào tháng một năm sau, thế nhưng hôm nay Lý Tư Nhã lại nhận được cuộc gọi đến từ phòng nhân sự khách sạn.

Quản lý của phòng ban này là một người vô cùng khó tính và khắt khe, "giống như một bà cô già đến thời kì mãn kinh thích soi mói với một đống những quy tắc cứng nhắc", cô gái đồng nghiệp tên Hà Oánh đã không ít lần khua chân múa tay nói với cô như vậy.

Lý Tư Nhã biết rằng dạo gần đây mình đã phạm phải rất nhiều sai sót, ví dụ như hôm qua cô đi làm muộn tới mười lăm phút đồng hồ, hay cách đây ba ngày cô đã đem nhầm đồ uống mà khách hàng phòng 405 yêu cầu tới phòng 407, cô cũng biết rằng không sớm thì muộn sẽ có người gọi điện tới cho mình, bởi vì khách sạn này đặt ra yêu cầu dành cho nhân viên vô cùng cao. Thế nên đối với cuộc gọi đến từ quản lý Trần ngày hôm nay, Lý Tư Nhã cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Chỉ là nếu như phải từ bỏ một công việc có mức đãi ngộ cao như vậy thì vô cùng đáng tiếc, thời điểm này cô đang cần tiền hơn bất cứ lúc nào, hai công việc làm thêm buổi tối cộng lại cũng chưa bằng một nửa tiền lương cô nhận được ở đây.

"Sao? Tôi không bị đuổi việc ư?" Nghe những lời mà quản lý Trần nói qua điện thoại, Lý Tư Nhã không giấu được vẻ ngỡ ngàng, giọng nói cô cất lên cao vút.

"Lý Tư Nhã, đừng có vui mừng quá sớm."

Đúng vậy, cô không nên làm trái lời quản lý Trần mà tỏ ra đắc ý, sở dĩ cô vẫn giữ được công việc của mình tới tận lúc này là bởi vì, quản gia chuyên phụ trách phòng Tổng thống đã đề cử cô.

Thế nhưng nụ cười trên môi Lý Tư Nhã vẫn không thể vì thế mà khép lại.

Ngày mai căn phòng Tổng thống sẽ được mở cửa phục vụ khách quý lần thứ ba trong năm, mà lần này lại không hề xuất hiện trong lịch trình đã có sẵn của khách sạn.

Lý Tư Nhã thầm thắc mắc, phải là người có thân phận như nào mới có thể sử dụng phòng Tổng thống mà không cần đặt trước cả nửa năm, bỏ qua tất cả những vòng kiểm duyệt gắt gao của khách sạn?

"Mười một giờ sáng mai, tổng giám đốc khách sạn chúng ta sẽ ở đó. Nếu không phải vì quản gia Tiêu cho cô một cơ hội, thì đúng ra ngày mai cô đã không cần phải đi làm nữa rồi."

"Đừng để xảy ra bất kì sai sót nào, việc này do cô phụ trách có thể làm ảnh hưởng đến bát cơm của rất nhiều người đấy."

Lý Tư Nhã gật đầu trong vô thức, cô vừa được giao một trọng trách vô cùng lớn lao. Quản gia Tiêu chuyên phụ trách phòng Tổng thống hiện thời không có mặt ở thành phố S, ngay lập tức ông đã đưa ra một cái tên thay thế mình trong thời gian ngắn trước khi ông quay trở lại. Ông nói rằng đó cô chính là trợ lý của ông, là người hiểu rõ nhất việc quản lý phòng Tổng thống sẽ yêu cầu những gì.

Trong lòng Lý Tư Nhã cố gắng gửi lời cảm ơn đến quản gia Tiêu cả trăm nghìn lần, đến khi ông quay trở về, cô nhất định sẽ tặng ông một chai rượu thật ngon, từ trước đến nay ông vẫn luôn bày tỏ niềm yêu thích với loại rượu ủ gia truyền của nhà cô.

Ôm lòng hân hoan chuẩn bị cho sáng hôm sau, Lý Tư Nhã ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, cùng với tổng giám đốc khách sạn, cô đã gặp gương mặt ấy.

Năm mười tám tuổi, Lý Tư Nhã đã từng thề rằng sẽ không bao giờ quên người đó. Vì nếu như cô dám lãng quên, cha mẹ ở trên thiên đường nhất định sẽ không tha thứ cho cô.

Tại sao cô gái đó lại may mắn đến thế? Tất cả đều khởi đầu từ làng quê nghèo khó, thế nhưng đến cuối cùng lại chỉ có cô ta đổi đời, thậm chí còn trèo cao đến mức có thể sánh vai bên cạnh chủ nhân của khách sạn này.

Cô ta đã quên rồi ư? Quên rằng mình đã từng là một người độc ác, xấu xa đến mức nào, có thể vì bản thân mà không tha cho chính em gái mình, không tha cho một người thật lòng muốn yêu thương cô ta cả đời.

Mặc cho trong lòng cuồn cuộn nổi sóng, Lý Tư Nhã vẫn nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: "Ngài Diệp, cô Tô, tôi tên là Lý Tư Nhã, là nhân viên phụ trách phòng Tổng thống của khách sạn Thành Đông. Thay mặt ban quản lý khách sạn, chúc quý khách có những trải nghiệm tốt đẹp tại khách sạn chúng tôi."

***

Giường rất êm ái, ngay cả tấm chăn mỏng đắp ngang người cũng vô cùng mềm mại, nơi này nằm ở trung tâm thành phố, thế nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được mùi hương tươi mát của biển đang len lỏi trong phòng.

Cả người đang chìm vào một khoảng không êm ái, đột nhiên có tiếng gọi tên cô dồn dập.

Mạn Vũ... Tô Mạn Vũ.

Cô lười biếng xoay người, muốn ngồi dậy hét lớn trước mặt người đó rằng đừng có gọi như vậy nữa, cô còn muốn ngủ tiếp, hai mí mắt nặng nề dính chặt vào nhau, ngay cả chân tay cũng không muốn động đậy.

Thật phiền phức, không gian yên tĩnh liên tục bị làm phiền bởi tiếng gọi ấy.

Sau đó là tiếng lạch cạch vang lên, giống như tiếng có người tra chìa vào ổ khóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!