Chương 1: Thành Phố Không Ngủ

Hai giờ sáng.

Hỏi một người qua đường bất kì, ở thành phố B này, nhịp sống vội vàng, nhộn nhịp có bao giờ làm bạn cảm thấy cô đơn hay không?

Câu trả lời chắc chắn chỉ có một: "Cô đơn hay không, cũng chẳng có thời gian để mà suy nghĩ về nó nữa."

Cuộc sống không dừng lại chờ đợi bất kì ai, chút cô đơn cũng chỉ là giây phút yếu lòng nhất thời của con người mỗi khi ngẩng đầu nhìn lên từng ánh đèn hào nhoáng mà lạnh lẽo.

Thành phố không ngủ này thứ không thiếu nhất chính là ánh sáng phù hoa, nhìn mãi rồi cũng thành quen, rồi chúng ta lại tự nhủ, chút cô đơn này đổi lấy tiền bạc, danh vọng có đáng là gì.

Hóa ra, từ trên cao nhìn xuống, họ lại chỉ ước rằng những ánh đèn hiu hắt buồn bã này biến thành ngọn đèn nho nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp nơi hiên nhà chờ họ trở về.

Trên tầng năm mươi của tòa khách sạn cao cấp nhất thành phố, trong căn phòng duy nhất còn chưa kéo rèm, người đàn ông cao lớn đang đứng trước ô cửa sổ sát sàn dõi mắt nhìn về phía xa, cả người gần như chìm vào làn khói thuốc vấn vít mịt mù.

Chuyến bay thẳng từ Mỹ về thành phố B kéo dài mười lăm tiếng đồng hồ khiến đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo. Khói thuốc mông lung che mờ đi nét lạnh nhạt, thêm vào một chút hư ảo, nhưng không giấu được nỗi cô tịch trong đêm đen ảm đạm.

Giữa không gian yên tĩnh đột nhiên có tiếng mở cửa, là trợ lý Trình Lâm bước vào, trên tay cầm theo một lọ thuốc ngủ màu trắng, đã không biết bao nhiêu lần vị sếp lớn này yêu cầu anh mang chúng vào phòng ngủ rồi.

Nhưng thực sự không còn cách nào khác, Trình Lâm biết rằng gần ba ngày vừa qua, sếp của anh, Diệp Liên Thành, đã không hề chợp mắt một chút nào.

"Ngài Diệp, lịch trình ngày mai sẽ bắt đầu từ chín giờ sáng, ngài nên nghỉ ngơi sớm, bây giờ đã rất muộn rồi."

Căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Diệp Liên Thành đang chìm vào thế giới cô độc riêng, tiếng giày của Trình Lâm như kéo anh quay về với hiện thực.

Tuy đã làm trợ lý cho Diệp Liên Thành được ba năm, thế nhưng Trình Lâm vẫn không thể hiểu, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn như vậy, lại là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Diệp cùng với khối tài sản khổng lồ, làm sao có thể cảm thấy cô đơn?

"Trình Lâm, hãy đừng bao giờ coi nhẹ sự cố gắng của Diệp Liên Thành chỉ vì anh ấy ít tuổi hơn anh và may mắn hơn anh. Đúng là anh ấy sinh ra đã có tất cả mọi thứ trong tay, nhưng anh đã từng thử nghĩ đến những gì tồi tệ nhất trên đời mà anh ấy đã phải trải qua hay chưa?"

Đúng, anh đã từng coi Diệp Liên Thành giống như bao cậu ấm nhà giàu khác, có gì đáng khen ngợi cơ chứ, tất cả chỉ là cái danh mà thôi. Những người ấy dù không làm gì thì vẫn luôn luôn đứng sẵn ở vạch đích, có thể sống cả đời không cần lo nghĩ gì.

Cho đến tận lúc vợ chưa cưới của Diệp Liên Thành nhắc nhở anh, anh đã để lòng kiêu ngạo của mình đi quá xa rồi.

Trình Lâm luôn hoàn thành tốt mọi công việc mà Diệp Liên Thành giao phó, nhưng anh chưa từng thật sự coi cậu ta là sếp của mình.

"Có lẽ đến lúc này anh vẫn chưa cảm thấy khuất phục, nhưng tôi tin thời gian sẽ chứng minh tất cả. Đúng là năng lực làm việc của anh rất tốt, nhưng bên cạnh đó còn một lí do nữa để chú Diệp chọn anh, anh có biết không?"

Ba năm trước, anh đã từng bị chất vấn như vậy.

"Mạc tiểu thư, tôi..."

"Thái độ của anh như nào chính bản thân anh là người rõ nhất. Diệp Liên Thành cũng hiểu được điều đó, nhưng anh ấy vẫn coi trọng anh, nếu không thì sao anh có thể yên ổn vững vàng ở vị trí trợ lý cấp cao như thế? Anh không cảm thấy biết ơn vì những cơ hội mình đang có trong tay hay sao? Phải biết rằng có hàng trăm nghìn người đều đang thèm khát chúng đấy."

Nghe mà xem, Trình Lâm ghét nhất giọng điệu nhà giàu ban ơn như vậy. Tất cả những gì anh đạt được chính là nhờ sự cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân, chứ không phải nhờ một ông bố giàu có và quyền lực.

"Diệp Liên Thành mới hai mươi lăm tuổi, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, anh sẽ hối hận về thái độ của mình ngày hôm nay. Trước đây anh làm việc cho chú Diệp, nhưng đừng quên, ông chủ của anh hiện giờ là anh ấy, người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp."

Thực ra, lời nhắc nhở ấy không nằm trong tâm trí Trình Lâm quá lâu, cho đến khi anh chứng kiến sự dứt khoát quyết liệt của chàng trai hai mươi tám tuổi đã đem về cho tập đoàn khoản lợi nhuận ba trăm bảy mươi triệu đô la Mỹ từ những mỏ dầu khí.

Hổ phụ sinh hổ tử, quả là xứng với cái tên "Người thừa kế duy nhất của tỷ phú dầu mỏ Diệp Chính Đông".

Diệp Liên Thành vốn dĩ có đời tư kín kẽ bỗng vụt sáng trở thành ngôi sao rực rỡ chói lọi trong giới tinh anh sau sự kiện ấy. Mùa Xuân vừa rồi, anh được bình chọn trở thành tỷ phú trẻ nhất trong số mười người xuất sắc có sức ảnh hưởng lớn dưới ba mươi tuổi. Hình ảnh của anh bắt đầu ngập tràn trên mạng xã hội, ngay cả những người bình thường cũng tò mò tìm hiểu nhiều hơn về người đàn ông này, đặc biệt là các cô gái trẻ.

Trong khi báo chí dành hết thời gian tâm huyết để ca ngợi tài năng của Diệp Liên Thành, thì họ chỉ quan tâm đến việc vẻ ngoài của anh hoàn mỹ đến mức nào mà thôi.

"Anh phóng viên, tôi có thể đảm bảo với anh rằng, cho dù Diệp Liên Thành có mặc bộ quần áo tầm thường nhất chen chúc trong đám đông hàng trăm người ở quảng trường thành phố, thì tôi chỉ cần lướt qua thôi vẫn có thể nhận ra anh ấy. Nghe có vẻ khó tin, nhưng quả thực là như vậy."

Cô gái trẻ được chọn ngẫu nhiên trên phố để phỏng vấn về hình mẫu nam giới lý tưởng của bản thân đã bày tỏ một cách say đắm trước ống kính.

"Không biết vì sao, nhưng đó là một vẻ đẹp luyến tiếc làm người ta không muốn rời mắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!