Lúc nhìn thấy Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn xuất hiện ở cổng trường mẫu giáo, Khương Tiểu Bảo đang nói nói cười cười với bạn học ở cổng trường sửng sốt mất ba giây mới lên tiếng gọi hai người: "Bố, mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Khương Thanh Thời nhướng mày, đưa mắt nhìn cậu bé đang ở bên cạnh bé, khẽ cười: "Tiểu Bảo, sao con không giới thiệu bạn học của con cho bố mẹ?"
Khương Tiểu Bảo chớp mắt, dùng giọng sữa non nớt nói với cô: "Mẹ, cậu ấy là bạn cùng bàn của con ạ."
Khương Thanh Thời ồ một tiếng, nói với cậu bé: "Chào cháu, dì là mẹ của Tiểu Bảo."
Cậu bé ngẩng đầu lên: "Chào dì Khương, chào chú Thẩm ạ."
"?"
Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn hơi khựng lại, nhìn nhau: "Cháu biết chú và dì sao?"
Cậu bé: "Tiểu Bảo đã nói với cháu ạ."
Mấy người họ đứng nói chuyện trước cổng trường mẫu giáo, thu hút sự chú ý của giáo viên.
"Anh Thẩm, chị Thẩm." Cô giáo tiến tới hỏi: "Ở đây có cần giúp đỡ gì không?"
Cô ấy còn tưởng đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Ngạn khẽ cười: "Không có gì, bọn tôi nói chuyện với bạn nhỏ này chút thôi."
Cô giáo trao đổi vài câu với hai người, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn cũng tìm hiểu sơ qua về tình hình của đứa nhỏ, sau đó về nhà trước.
Trên đường về nhà, Khương Tiểu Bảo giống như một đứa trẻ tò mò hỏi hai người sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đón bé.
Khương Thanh Thời liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe, sau đó quay đầu lại nói: "Tiểu Bảo, con đang trách bố mẹ vì trước đây không đến đón con sao?"
Khương Tiểu Bảo: "Không đâu ạ, mẹ ơi mẹ hiểu lầm ý của con rồi."
Khương Thanh Thời nhướng mày: "Thật sao?"
Khương Tiểu Bảo gật đầu: "Chú Trần đón con cũng được."
Chú Trần là tài xế của bé.
Ba người trò chuyện trên xe.
Đột nhiên Khương Tiểu Bảo nhìn thấy trong xe có một con búp bê nhỏ, bé mở to mắt hỏi: "Mẹ, Tiểu Tử này ở đâu ra vậy ạ?"
Khương Thanh Thời còn chưa kịp trả lời, bé đã to gan suy đoán: "Mẹ, mẹ và bố đi khu vui chơi sao?"
Trong trí nhớ của bé, bé nhớ rõ Tiểu Tử này chỉ mua được ở khu vui chơi mà bé thường đến.
"…"
Trong phút chốc, không khí trong xe chìm vào im lặng.
Khương Thanh Thời chớp mắt, ngại ngùng mỉm cười: "Ừm, bố mẹ đi khu vui chơi."
Cô không muốn nói dối Khương Tiểu Bảo.
Nghe cô nói như vậy, Khương Tiểu Bảo lập tức oà khóc, ồn ào nói: "Tại sao không đưa con đi cùng, hu hu…. bố mẹ không còn yêu Tiểu Bảo nữa, Tiểu Bảo không còn là cục cưng mà bố mẹ yêu nhất nữa…."
Khương Thanh Thời không còn cách nào khác, đành phải quay đầu cầu cứu người bên cạnh.
Thẩm Ngạn đành phải dừng xe bên đường, quay người lại nói với bé: "Tiểu Bảo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!