Cố Trường Tư cảm thấy đến trường thật đáng thương, không những phải làm bài tập, còn phải học thuộc lòng, cô bé ghét đến trường!
Cố Diễn nghe xong ngay cả mí mắt cũng chẳng động một cái, chỉ ung dung nói: "Ghét cũng vô dụng, em còn phải đọc sách hai mươi năm nữa đó."
Hai mươi năm… Thật là đáng sợ! Mình mới ba tuổi mà! Hai mắt Cố Trường Tư mở thật to, một giây sau nước mắt lập tức chảy ra.
Cô bé ngồi dưới đất khóc tu tu.
Cố Thần ở trong phòng chợt nghe tiếng khóc của em gái, bật người chạy đến ôm lấy cô bé, nhỏ giọng an ủi, "Trường Tư không khóc, Trường Tư rất ngoan, khóc sẽ không xinh đâu."
Hu hu, trên cái mũi lộ ra nước mũi lóng lánh, cô bé lau hết lên người anh hai nhà mình rồi nghẹn ngào nói, "Anh hai, em không muốn đến trường, đến trường có nhiều bài tập lắm."
Cố Thần cười khổ không nổi, cậu nói, "Đến trường vui chơi thật ngoan, có bạn cùng em đọc sách, cùng em ăn cơm, còn có thể đi dạo chơi bên ngoài ngoại thành nữa chứ."
"Nhưng có rất nhiều rất nhiều bài tập, em ghét làm bài tập!"
"Vậy em thích cái gì?"
Đôi mắt to của Cố Trường Tư xoay qua xoay lại, lấy lòng cậu: "Em thích anh hai."
Cố Thần cong khóe môi, tâm trạng rất tốt: "Còn gì nữa?"
Còn gì ư? Cố Trường Tư cau mày, xòe ngón tay, đếm từng cái một, "Thích bố, thích mẹ, thích cậu, thích anh hai nữa!"
Cố Diễn ở bên cạnh nghe được thì mặt đen xì, cậu lạnh giọng nói: "Không thích anh sao?"
"Không thích!" Cố Trường Tư ở trong lòng Cố Thần bỗng có dũng khí gấp trăm lần.
"Bố thường xuyên nâng em cao cao, mẹ cho em ăn ngon, anh hai kể chuyện cổ tích cho em. Cậu, cậu tốt nhất, cậu thường xuyên mua đồ ăn ngon cho con!"
Đúng lúc Cố Dung đi qua, nghe Cố Trường Tư nói vậy, anh bèn hỏi Tần Tư Ngâm, "Diệp Tịch Thành lại mua cho con bé cái gì mà thích hắn như vậy?"
Tần Tư Ngâm đành chịu, "Diệp Tịch Thành mang theo một con vịt quay qua đây, còn có một hộp bánh su kem."
"Bánh su kem? Cuối tuần nào chả ăn cái đấy, vẫn ăn nữa?" Cố Dung nhíu mày.
Tần Tư Ngâm thở dài, cô bế Cố Trường Tư lên, đưa tay bắt cái mũi nhỏ của cô bé, "Biết sao giờ, con gái anh thích ăn quá mà."
Cố Dung nghe vậy nhíu mày, nhỏ giọng nói một câu: "Hắn quan tâm làm gì?" Tần Tư Ngâm đang lau mũi cho Cố Trường Tư, không nghe rõ lời chồng nói, ngờ vực gọi "Hử" một tiếng.
Anh xoay người ra khỏi phòng, rầu rĩ nói: con gái mình, có mình chiều, một đứa con trai chưa đủ, trong nhà còn có hai đứa, Diệp Tịch Thành quan tâm làm gì?
Ngày hôm sau, Cố Dung sau khi tan tầm cố ý đi một vòng lớn, đến Thành Tây mua mấy hộp bánh su kem về. Về đến nhà, liền nhìn thấy tâm can bảo bối của anh ngồi ở cửa nhà, hai tay chống cằm, chớp mắt to. Khi ấy là lúc mặt trời chiều ngả về tây, mảng lớn ánh nắng màu cam chiếu xuống, chiếu vào trên người cô bé, lòng Cố Dung ngay tức khắc trở nên mềm mại.
Anh thả chậm bước chân, đi về phía cửa.
"Trễ mười phút rồi." Cố Trường Tư nhỏ giọng rầu rĩ, tuổi còn nhỏ, âm phát ra cũng không hẳn là chuẩn, vẫn là âm thanh búng ra sữa. Cô bé nhìn lại, trên đồng hồ chiếc kim phút vẫn đang quay, Cố Trường Tư chỉ vào Cố Thần, hỏi: "Anh hai, anh nói xem có phải bố không về nhà ăn cơm không, bố lại muốn tăng ca sao?"
Cố Dung là từ ga ra bên kia đi tới, bởi vậy Cố Trường Tư nhìn không thấy anh. Nghe vậy, anh có hơi ngạc nhiên, con gái bé nhỏ của anh mỗi ngày đều chờ anh tan tầm như vậy sao?
Sau đó là giọng dễ nghe của Cố Thần truyền đến, "Không đâu, bố đã đồng ý với Trường Tư rồi, nhất định sẽ về."
"Vậy còn bao lâu nữa, em đã tám giờ mười phút không gặp bố rồi." Tiếng của cô bé nhỏ đi, "Em, em nhớ… bố lắm mà, anh hai."
Nghe mới đau lòng làm sao.
Cố Dung vội vàng bước nhanh hơn, đi đến trước mặt con gái nhỏ.
Cố Trường Tư quay người lại thì thấy Cố Dung, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, gào khóc kêu lên, "Hu hu, bố ơi bố, bố về rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!