Khương Cẩm Thiến tiến đến gần họ rồi hỏi: "Cậu là?"
Ngôn Mặc trả lời nghiêm chỉnh: "Cháu là Ngôn Mặc, là đàn anh của Y Nhiên ở trường cấp Ba. Bây giờ cháu đang học ở Học viện Công nghệ Thông tin, là sinh viên của giáo sư Lâm Vũ ạ."
Cháu và Y Nhiên là mối quan hệ đàn anh đàn em hoàn toàn đứng đắn, cháu lại có thành tích học tập ưu tú, không phải chơi bời tuỳ tiện đâu cô ơi!
Ngôn Mặc. Khương Cẩm Thiến nhẩm tên anh mấy lần, bỗng nhướng mày cười, chậm rãi đáp lời: "Ngôn Mặc đấy à, hèn gì tôi thấy cái tên này quen thế. Không phải hồi ấy Y Nhiên nhà tôi thích cậu sao?"
"Mẹ này!" Trình Y Nhiên xù lông ngay lập tức, cô bước lên lấy cuộn tranh trong tay mẹ, làm mặt xấu với bà rồi nói: "Mẹ ơi mẹ à, không phải mẹ muốn lấy mấy thứ này về sao, con giúp mẹ nha nha nha!"
Vẻ mặt Khương Cẩm Thiến có phần khó xử: "Nhưng mà mẹ muốn đưa về nhà cơ, người nào đó không phải không về nhà à?"
"Con về con về!" Giờ mẹ cô nói gì cô cũng đồng ý, chỉ cần không đả động đến bức thư tình năm ấy thì thế nào cũng OK.
Nhưng có vẻ hôm nay cô không may mắn lắm. Khương Cẩm Thiến chỉ vào Ngôn Mặc rồi nói: "Không phải con thích cậu ta à, sao không đi với nhau, lại còn đòi về nhà với mẹ?"
Trình Y Nhiên "ngủm" rồi, xin đốt chút vàng mã gửi xuống.
Khi nghe được từ "thích", Ngôn Mặc ngẩn người khiếp sợ.
Khương Cẩm Thiến đúng là thần trợ công, đã thấy thế còn nói thêm: "Con còn viết thư tình còn gì? Sao, dám viết không dám nhận à?"
Cạch! Cuộn tranh trong tay Trình Y Nhiên rơi xuống. Cô rối rắm không thôi, hoảng loạn ngồi xổm xuống nhặt, mặt đỏ lựng.
"Thư tình gì cơ?" Ngôn Mặc thắc mắc: "Cháu không nhận được bức thư tình nào cả."
"Đương nhiên cậu không nhận được rồi, bức thư kia bị bố con bé ném vào thùng rác rồi." Khương Cẩm Thiến nhẹ nhàng nói. "Văn hay lắm, có khi bài văn thi đại học của con bé còn chưa hay được bằng nửa bức thư ấy chứ."
Nói đoạn, bà còn khoát tay: "Haiz, không được rồi, tối nay mẹ còn phải lên lớp. Y Nhiên con đem đồ về nhé, tối mẹ còn xem đấy."
Trình Y Nhiên đứng thẳng dậy, không nhìn Ngôn Mặc. Cô làm gì có mặt mũi nhìn anh chứ!
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đàn anh, xin tránh đường."
Cô bước sang một bước, Ngôn Mặc cũng bước sang. Cô chuyển hướng, Ngôn Mặc cũng chuyển theo.
Trình Y Nhiên vẫn ôm bài tập của cả lớp. Khi ngẩng lên nhìn anh, trông cô ấm ức vô cùng: "Anh nhường em đi chứ."
Không cò kè thêm, Ngôn Mặc cầm lấy bài tập trên tay cô, không nhắc đến việc lúc nãy nữa mà chỉ nói: "Không phải em muốn vẽ tay tôi sao. Tôi tìm đến em rồi này."
Tôi tìm đến em rồi này.
Trong biển người mênh mông, tôi đến để tìm em.
Bầu không khí xấu hổ đột nhiên biến mất. Trình Y Nhiên ngơ ngác gật đầu, xoay người tiến vào phòng tranh, rửa bảng màu, lấy bút vẽ, dựng giá vẽ lên.
Ngôn Mặc ngồi ở một nơi không xa cô lắm, lẳng lặng nhìn và hỏi: "Tôi ngồi dáng gì đây?"
"Anh cứ ngồi thôi. Thế nào cũng được."
Thời gian dần trôi, Trình Y Nhiên vẽ rất chăm chú.
Anh rất đẹp, đôi mắt nâu thẫm sáng rõ, hàng lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, mỗi lần cười nom ấm áp biết bao.
Sao mà không thích cho được?
Nếu không thích, sao cô có thể vừa thấy anh đã nhận ra?
Trừ người nhà và Ôn Ngữ Đường, cô không nhớ rõ bất kỳ ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!