*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chú thích: Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.
Sau khi cơm nước xong, Ngôn Mặc đưa Trình Y Nhiên quay lại trường, ở cổng phụ bỗng nhiên lại có người trông thấy xe của anh, vẫy tay.
Từ Nhuận Chi dạo này đang làm nghiên cứu khoa học nhỏ, đã rất lâu chưa về trường, mới vừa bước chân tới đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, thử vẫy tay thì bên kia đã dừng lại.
Ngôn Mặc hạ cửa kính xe xuống, "Về ký túc?"
Từ Nhuận Chi nhướng mi, "Ừ." Sau đó nhảy vào xe anh.
Lên xe xong mới phát hiện ở ghế lái phụ còn có một người, anh chàng gọi tên cô bằng giọng điệu không chắc chắn, "Trình… Y Nhiên?"
Trình Y Nhiên ngẩng đầu nhìn người kia, có phần nghĩ không ra, lơ mơ đáp một câu "Vâng." rồi quay đầu lại.
Lúc này trong lòng Ngôn Mặc rút cuộc đã nắm chắc. Trên mặt không để lộ gì, tiếp tục nói chuyện với Từ Nhuận Chi: "Thực nghiệm làm đến đâu rồi?"
Từ Nhuận Chi bực bội đến thở hắt ra, "Đừng nói nữa, tối hôm qua viết trình tự, sư phụ ông đem toàn bộ số hiệu cấp nghĩ sai, trực tiếp hủy đi."
Ngôn Mặc vui sướng khi người gặp họa, cười tươi: "Giáo sư Lâm chắc đã mắng không ngớt, làm cũng lâu như vậy lại chỉ bởi một số hiệu mà bị hủy. Chậc chậc, tổ trưởng như cậu chắc là bị phê bình rồi."
Từ Nhuận Chi tránh ánh mắt, lười biếng đáp: "Hạng mục của ông với giáo sư Khương đến đâu rồi, bên kia tới là nghiên cứu sinh hay vẫn là sinh viên chưa ra trường làm chung với ông?"
Ngôn Mặc không nói lời nào, khóe miệng ngoéo một cái, trong kính chiếu nhìn thấy rõ mồn một. Từ Nhuận Chi lắc đầu cười, chả trách lại đổi hạng mục với mình… Phong hỏa hí chư hầu? (ở đây để Lynn giải thích nhé, như chú thích về cụm từ này đầu chương thì có thể hiểu ở đây Từ Nhuận Chi đang ám chỉ là vì Trình Y Nhiên nên Ngôn Mặc mới đổi hạng mục với mình)
Tới ký túc xá nữ, Trình Y Nhiên liếm khóe môi, "Cái đó, sư huynh em đi về trước."
"Ừ, đi đi."
Chờ cô đi rồi, Ngôn Mặc mới rút điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Từ Nhuận Chi nhìn bóng dáng ai đó rời đi, sờ cằm rồi nói: "Trình Y Nhiên, cô ấy là quên tôi hay là không muốn nói chuyện với tôi?"
Điện thoại trong tay Ngôn Mặc sáng lên, anh mở ra xem.
Trình Y Nguyên mắc chứng mù mặt nhẹ, bình thường những người bên cạnh thì vẫn là nhớ rõ, nhưng lâu rồi không gặp sẽ quên.
Khó trách.
Khó trách ở trong thang máy, cô ấy nhìn thấy mình thì không thấy ngạc nhiên mà lại là nghi hoặc.
"Không phải."
Ngôn Mặc khởi động xe lái khỏi ký túc xá, "Cô ấy có chứng mù mặt."
"Mù mặt?!"
Hàm dưới Ngôn Mặc căng cứng, há to miệng, "Tôi cũng mới biết được." Có lẽ phải nói là mới xác nhận thì chính xác hơn là mới biết.
…
Buổi chiều, mặt trời treo ở một góc sân thể dục, trên bãi tập toàn là những học sinh lớp mười hai mặc đồng phục trắng xanh, đứng trên sân khấu là thầy hiệu trưởng mặc tây trang màu đen, lúc Trình Y Nhiên ở đằng sau giữ trật tự đã nghĩ, cái thời tiết này mặc nhiều như vậy, không nóng chết ông ấy sao!
Thế nhưng thầy hiệu trưởng chưa bị nóng chết, Trình Y Nhiên đã sắp không chịu đựng được nữa, cô dịch người về chỗ Ngôn Mặc, khẽ chọc vào thắt lưng anh, nhỏ giọng nói: "Em muốn về phòng học, nơi này thật sự nóng quá."
Cô gái dung mạo xinh đẹp, bởi vì thời tiết nóng bức mà hai má càng thêm đỏ hồng, trông còn xinh hơn cả khi son phấn, chớp rồi lại chớp, động lòng người vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!