Chương 92: Đám cưới

Ngày cưới cuối cùng cũng đã đến Tống Dực năm tay vợ mình bước vào lễ đường với hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ. Ở bên dưới có tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, và có tiếng chúc mừng nữa.

Ở trên bục sân khấu cô cùng anh hứa với nhau là sẽ yêu nhau suốt kiếp đi cùng nhau đến cuối cuộc đời. Và sau đó thì nhẫn cưới cũng được trao, rượu giao bôi cũng đã uống xong.

Ba mẹ của Mộng Ninh nhìn thấy con gái mình hạnh phúc như vậy thì liền rơi nước mắt, cuối cùng thì con gái cũng đã tìm cho mình một bến đổ an toàn rồi.

Trên đời này không ai thương con bằng ba mẹ cả, họ sẽ vui vẻ khi thấy con cái của mình thật sự hạnh phúc và vui vẻ.

Mấy nghi lễ cũng đã làm xong, sau đó thì anh và cô đo xuống tiếp rượu và nhận lời chúc mừng từ mọi người, bạn bè và người thân của mình.

" Tống Dực chúc mày trăm năm hạnh phúc …"

" Tống Dực, trăm năm hạnh phúc nhé."

" Cạn ly thôi…"

" Ừm, cám ơn tụi bây …"

Mộng Ninh đang có em bé cho nên cô cũng không uống được nhiều rượu mà thay vào đó là nước ép trái cây. Tố Tố thì luôn đi theo cô bạn của mình, váy cưới dài lắm nên sợ là Mộng Ninh sẽ khó khăn trong việc di chuyển.

Lúc nãy người chụp được hoa cưới đó chính là Tố Tô, e là trong năm nay sẽ ăn thêm một cái đám cưới nữa. Cái khoảnh khắc ấy Tô Châu cũng chỉ biết cười mà thôi, nụ cười của sự hạnh phúc.

__##

Kết thúc lễ cưới thì cũng hơn 4 giờ sáng, đa số mọi người sẽ không về nhà mà ở lại khách sạn và cô dâu chú rể cũng như vậy. Cả hai người mệt đừ người luôn cho nên cũng không thể đi về biệt thự được nữa.

Mệt thì mệt nhưng mà Tống Dực vẫn muốn động phòng, khi mà cô vừa bước vào thì anh đã ôm rồi hôn cô tới tấp luôn. Anh vòng người ra sau cởi váy cưới của cô xuống rồi bế cô lên giường.

" Vợ, chúng ta động phòng thôi nào…"

" Nhưng mà anh phải nhẹ đó …"

" Anh biết mà, em yên tâm nha "

" Ừm "

Vừa nói xong thì anh liền cúi người xuống hôn lên môi của cô, nụ hôn dần dần chuyển sang mạnh mẽ hơn. Hôn môi xong thì anh liền chuyển sang cổ và xương quai xanh.

" Ưm.a…ưm."

" Ưm…a…nhẹ …ư…"

Sau đó anh liền cởi quần áo của mình ra rồi đè lên người của Mộng Ninh, trong vô thức cô đưa tay sờ lên ngực của anh còn người đàn ông nãy thì cầm lấy bàn tay của cõi rồi hôn lên đó.

" Ưm, thơm quá đi."

" Anh …anh lại nói quá rồi…"

" Em thơm thật mà …".

Tống Dực bắt đầu di chuyển rồi cho hai ngón tay vào trong hang động huyền bí kia, nơi kia của cô quá là chặt hẹp và nó cứ co rút không ngừng như là muốn kẹp chặt anh vậy.

" Ưm.a…ưm."

" Chồng, em …em ra …"

Chưa gì hết mà cô đã lên đỉnh rồi, đúng là có một chút xấu hổ mà. Anh biết là vợ mình ngại cho nên anh không có chọc ghẹo cô nữa. Sau khi mà thấy nơi đó đủ ẩm ướt thì anh liền cắm vào trong, anh đi vào rất là nhẹ nhàng cho nên Mộng Ninh cũng không có đau cho lắm, lâu lâu thì bấu lấy da thịt của anh mà thôi.

" Ưm…a…ưm…Dực …ưm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!