Hân Di đọc được tin đó thì cuống hết cả lên, cô vội vã thu dọn hành lý trở về Đài Loan ngay.
Dylan ngăn cô lại, anh cho rằng chuyện này có thể do Tồn hy làm để lừa cô về nhà.
"Anh ta làm gì phải lừa em về nhà họ Kỷ chứ? Hơn nữa anh ta rất có hiếu, em không tin anh ta dám lấy chuyện sức khỏe của bà nội ra làm trò đùa đâu." Cô phủ nhận.
Dylan không khuyên được cô, anh liền gọi điện về cho người hầu của nhà họ Kỷ. Người hầu cũng nói sức khỏe của bà Trân Châu không tốt, bây giờ đang ở trong bệnh viện, lúc ấy Dylan mới tin, và đồng ý để cho Hân Di về Đài Loan.
"Đợi anh giải quyết xong một số việc rồi anh cùng về Đài Loan, lần này về em nhớ cẩn thận nhé." Dylan dặn dò.
Hân Di gật đầu, cô cũng không nói nhiều, cô đáp chuyến bay sớm nhất về Đài Loan rồi ngồi taxi vè nhà họ Kỷ. Người nhà dường như đoán trước được sự trở về của cô nên đã lập tức dẫn cô vào phòng khách.
"Bà nội đâu? Bà thế nào rồi? Bà vẫn khỏe chứ?" Cô vội vàng hỏi.
Người hầu chưa kịp trả lời thì đúng lúc ấy Tồn Hy từ trên gác xuống, thấy cô anh khựng lại: "Cô đến đây làm gì?"
Còn hỏi à? Hân Di nhìn anh: "Không phải anh đăng báo nhắn tôi mau trở về Đài Loan sao?"
"Tôi đăng báo tìm cô?" Tồn Hy cũng ngạc nhiên không kém.
"Tôi thấy anh đăng tin trên báo là bà nội ốm, nói tôi phải về ngay mà."
Tồn Hy ngạc nhiên hơn: "Tôi nói bà nội…"
"Hân Di, cháu về rồi đấy à?" bà Trân Châu vừa ho vừa dựa vào người hầu đỡ xuống: "Bà nhớ cháu lắm!"
"Bà nội." Hân Di chạy đến đỡ lấy bà: "Sao bà lại xuống đây chứ, cháu lên thăm bà là được rồi. Bà thế nào rồi? Đã khỏe thêm chú nào chưa ạ?"
"Coi như đã về tử quỷ môn quan rồi." Bà Trân Châu ra sức ho rồi lọm khọm ngồi xuống ghế: "Có điều bác sĩ nói sức khỏe của bà rất suy yếu, ôi giời, e rằng chẳng sống được bao lâu nữa."
"Bà nội, đừng nói thế mà." Hân Di sợ hãi. "Bà nhất định phải sống trăm tuổi chứ."
"Thật như thế thì tốt quá." Bà Trân Châu lắc đầu: "Bà chỉ sợ nhỡ một hai tháng nữa không chắc đã qua được."
"Không đâu bà nội, có chảu ở bên cạnh bà bà nhất định sẽ khỏe lên."
"Cháu ngoan, bõ công bà yêu cháu bao lâu nay."
"Bà nội…"
Đang có chuyện gì xảy ra thế này? Tồn Hy vò đầu bứt tai suy nghĩ. Anh không phải tên ngốc, đương nhiên anh thừa sức nhìn thấy bà nội đang giả vờ yếu ớt trước mặt Hân Di mà thôi, cái gì mà không sống được quá hai tháng nữa chứ, bà nội rõ ràng là rất khỏe mạnh mà.
"Tồn Hy, cháu còn đứng đó làm gì, Hân Di khó khăn lắm moiws trờ về đây, mau bảo người chuẩn bị phòng ngủ cho Hân Di, mang hành lý của Hân Di vào." Bà Trân Châu nháy mắt với Tồn Hy ra hiệu.
Ý của bà nội là muốn cô ấy quay về đây sống sao? Bây giờ thì Tồn Hy đã hiểu, chính bà nội là người đăng báo, cũng chính là bà nội mượn cớ mình bị bệnh để gọi Hân Di về.
"Bà nội, cháu chỉ về đây thăm bà thôi, cháu không nói sẽ ở lại đây." Hân Di ngại ngùng từ chối.
"Về đây đi, cô không định ở lại đây chẳng nhẽ lại ở khách sạn sao?" Tồn Hy nói, giọng điệu rất lạnh lùng.
"Tôi vốn đã định ở khách sạn rồi, tôi đã đặt phòng trước rồi." Hân Di nói; "Tối sẽ về thăm bà hằng ngày thế nhưng tôi tuyệt đối không chuyển về nhà họ Kỷ đâu." Hân Di thận trọng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Từ lúc nào mà cô đã học được chữ "không" thế?
Tồn Hy nhíu mày, một lần nữa anh cảm nhận thấy người con gái trước mắt mình và Hân Di mà anh quen trước đây hoàn toàn là hai người khác nhau.
Từ chối trở về nhà họ Kỷ chỉ là một sự bắt đầu, tiếp theo đây anh còn phải đối mặt với hàng loạt sự từ chối của cô.
Không quen với việc cô sống trong phòng khách sạn nhỏ hẹp, anh chủ động đề nghị giúp cô thuê một khách sạn năm sao sang trọng để ở nhưng cô không cần. Ban ngày cô đến thăm bà còn buổi tối cô đến lớp dạy gốm sứ, anh thấy cô bất vả nên khuyên cô nghỉ việc thế nhưng cô không muốn. Anh mua tặng cô một chiếc xe hơi mới để cô không phải đi bộ, nhưng cô không nhận và trả lại anh. Anh muốn giúp cô tổ chức sinh nhật nhưng cô không muốn, cô nói đã hẹn với Dylan rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!