Chương 20: Sống cùng nhau

Vừa về đến nhà thì cả hai liền lên phòng nghỉ ngơi, Mộng Ninh thì đi vào nhà tắm còn anh thì đi qua thư phòng cất tài liệu và máy tính. Bỗng dưng điện thoại lúc này lại vang lên là số của Hứa Khải..

Tống Dực nhấn nút nghe rồi đi lại cửa sổ đứng nghe..

[ Alo, mày gọi cho tao có chuyện gì không]

[ Đi bar không]

[ Không đi ]

[ Tống Dực mày đã có thú vui mới rồi à ]

[ Ừm, nay tao ở nhà ]

[ Chắc là ăn được Mộng Ninh rồi chứ gì, mà mày đối với người ta là chơi qua đường hay là thật lòng vậy ]

[ Tút... tút.. tút..]

Tống Dực nghe Hứa Khải nói như vậy thì có chút khó chịu rồi trở về phòng, khi anh bước vào phòng thì không thấy cô đâu cả, chắc có lẽ là đã đi xuống bếp rồi..

Anh thong thả cởi từng cút áo ra rồi đi lại tủ lấy quần áo để còn đi tắm. Tống Dực mấy cánh tủ thì thấy quần áo của Mộng Ninh khá là ít, mà cũng đúng thôi cô ấy chỉ có mấy bộ đồ rồi mặc đến mặc lui mà thôi.

Người đàn ông này ở trong nhà tắm hơn 30 phút thứ mới đi ra ngoài, anh cầm khăn lên lao mái tóc ướt của mình. Buổi tối thì Tống Dực mặc áo phông và quần thun cho thoải mái, trên tay cũng không còn đeo đồng hồ nữa. Một lát sau mái tóc đã khô ráo thì anh cũng đi xuống lầu xem Mộng Ninh đã làm gì ở đây từ nãy giờ.

" Anh tắm xong rồi hả "

" Ừm "

Tống Dực gật đầu rồi đi lại chõ của Mộng Ninh đang làm sữa chua trái cây, bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong. Từ nãy giờ cô và người hầu đã nấu xong rồi và chỉ cần anh xuống là dùng bữa mà thôi..

" Anh ngồi xuống ăn trước đi, em đang lỡ tay "

Miệng thì nói, tay thì cắt trái cây để cho vào sữa chua. Tống Dực thấy vậy liền phụ cô một tay.

" Để anh phụ em, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm "

" Ừm "

Hơn 5 phút sau thì mọi thứ cũng đã xong, Mộng Ninh cho sữa chua trái cây vào trong tủ lạnh rồi mới ngồi xuống ở bên cạnh của Tống Dực. Cô vừa mới cầm chén lên thì anh đã gấp rất nhiều thức ăn vào chén khiến cho cô no ngang luôn.

" Anh à, đồ ăn nhiều lắm rồi, anh đừng gấp nữa "

" Bà xã, em ăn nhiều thì mới có thịt chứ "

" Anh... lại suy nghĩ bậy bạ "

" Bậy bạ " anh lập tức nhấn mạnh một lần nữa rồi kéo ghế xích lại gần và nói khẽ vào tai của cô.

" Anh chỉ muốn em mập mạp hơn một chút mà thôi, vậy từ nãy giờ em đang suy nghĩ bậy bạ gì thế".

Khi nghe anh nói xong thì cô lập tức cứng họng rồi chỉ biết cúi đầu mà ăn cơm. Thức ăn và cơm trong chén cũng đã vơi dần, quả thật là cô cũng đang đói cho nên ăn cũng rất nhanh.

Mộng Ninh ăn xong trước nhưng cô cũng không đứng dậy đi lên phòng mà ngồi lại chờ anh, còn Tống Dực thì chỉ mỉm cười nhẹ nụ cười của hạnh phúc.. Sau này mỗi ngày anh ước sẽ có người ăn cùng, chờ đợi như thế này là đủ rồi..

" Anh ăn xong rồi sao "

" Ừm "

" Vậy anh ra phòng khách ngồi chơi đi, em rửa chén đũa "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!