Từ khách sạn trở về nhà, Hạ Tử Du liền dùng nước lạnh rửa sạch lại khắp
người, vậy mà dường như hơi thở nam tính thuộc về Đàm Dịch Khiêm cũng
không thể nào gội rửa được, vẫn luôn nhắc nhở cô mọi chuyện đã xảy ra
tối hôm qua.
"Khốn kiếp...."
Hạ Tử Du không còn nhớ rõ
mình đã mắng bao nhiêu lần cái chữ này, thế nhưng cũng khó có thể gạt bỏ uất ức và phẫn hận tận đáy lòng cô.
Lúc này, bên ngoài phòng Hạ
Tử Du mơ hồ vang lên tiếng của bà Hạ, "Tử Du à, mẹ nghe người giúp việc
nói con vừa về nhà liền trốn vào trong phòng, có phải đã xảy ra chuyện
gì hay không?"
Hạ Tử Du vọng qua tấm kính thủy tinh trong phòng tắm trả lời bà, "Mẹ, con không sao...."
Bà Hạ vẫn không yên lòng nói, "Con mở cửa phòng ra để mẹ vào xem...."
Hạ Tử Du mau lẹ lau khô nước đọng trên người, hoảng hốt thay vội một bộ
quần áo cổ cao đã chuẩn bị sẵn, ngay sau đó làm như không có chuyện gì
mở cửa phòng ra, cười gọi, "Mẹ!"
Bà Hạ nhìn thấy dáng vẻ trong
sạch mát mẻ sau khi tắm rửa xong của Hạ Tử Du, không khỏi nghi ngờ, "Mẹ
nghe người giúp việc nói tối qua con không về, sáng nay lại về nhà với
dáng vẻ mệt mỏi, có phải tối qua làm việc suốt đêm không?"
Người
nhà họ Hạ không biết phạm vi công việc của Hạ Tử Du, cũng chưa từng hỏi
Hạ Tử Du, bởi vì họ tin tưởng Hạ Tử Du, cũng hiểu rõ Hạ Tử Du làm việc
rất có chừng mực.
Hạ thể vẫn âm ỉ đau đớn, rõ ràng nhắc nhở Hạ Tử Du tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua....
Mặc dù trong lòng trăm điều khó chịu và oan ức, nhưng Hạ Tử Du vẫn cố làm
ra vẻ thoải mái mà đáp lại bà Hạ, "Dạ, tối hôm qua tất cả nhân viên
trong công ty đều tăng ca suốt đêm, nên con hơi mệt...."
"Nếu
thấy mệt, vậy thì đừng làm nữa...." Bà Hạ vốn định muốn khuyên Hạ Tử Du
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!