Biên tập: Lẩu
Hai người đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên, Giang Mộ Bình cầm điện thoại di động đi ra mở cửa.
Liêu Phàm Kha quần áo chỉnh tề đứng ngoài cửa.
"Giáo sư, đến giờ ăn sáng rồi."
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, sau đó Thành Nham qua điện thoại nghe thấy Liêu Phàm Kha tốc độ nói rất nhanh, giọng nói rõ ràng mà nói một số nội dung anh nghe không hiểu, Thành Nham chỉ có thể mơ hồ nghe ra những nội dung này phần nhiều liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của Giang Mộ Bình.
Không đúng, phải là liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha.
Giang Mộ Bình đáp đơn giản, sau đó nói với Thành Nham qua điện thoại: "Tôi đi ăn sáng đây."
"Được."
Liêu Phàm Kha hơi sững sờ: "Giáo sư thầy đang gọi điện thoại sao?"
"Ừ." Giang Mộ Bình cúp điện thoại.
Trong ống nghe điện thoại truyền đến một tiếng "bíp", Thành Nham để điện thoại xuống, nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn ngẩn người một lúc.
Thành Nham tưởng rằng mình là người rộng rãi, ít nhất khi nghe Giang Mộ Bình phải đi công tác cùng với Liêu Phàm Kha, trong lòng anh cũng không lăn tăn cho lắm.
Trong mắt Thành Nham cảm giác tồn tại của Liêu Phàm Kha rất thấp, học sinh của Giang Mộ Bình nhiều như vậy, học sinh mến mộ hắn hiển nhiên cũng sẽ không ít, Liêu Phàm Kha không phải người duy nhất, cũng không phải người đặc biệt nhất.
Thành Nham cho rằng chẳng qua là mình không thể chấp nhận Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha ở cùng nhau, nhưng anh không ngờ rằng mình sẽ cảm thấy hơi khó chịu ngay cả khi nghe thấy giọng của người đàn ông khác vang lên bên cạnh Giang Mộ Bình trong lúc hắn đang nói chuyện điện thoại với mình.
Khi Giang Mộ Bình giao tiếp với những người khác cũng tự nhiên và đầy sức hấp dẫn, nhưng cuộc đối thoại giữa hắn và Liêu Phàm Kha là thứ mà cả đời này Thành Nham cũng không thể trò chuyện với Giang Mộ Bình.
Lý trí của Thành Nham vẫn còn đó, biết rõ bản thân lúc này thực sự có phần lập dị.
Hồi học cấp ba anh cũng rất lập dị, nếu không lập dị thì năm đó đã không đến nỗi như người dưng nước lã với Giang Mộ Bình.
Có điều sau bao nhiêu năm rời ghế nhà trường, Thành Nham hầu như không còn thái độ lập dị đó nữa.
Thành Nham chốt lí do: Có thể là có hơi ghen.
"Thầy ơi?" Chu Vũ đi tới, thấy Thành Nham đang ngây người.
Thành Nham ừ một tiếng, cầm bút lông lên rồi tiếp tục vẽ tranh.
"Giáo sư Giang đi công tác rồi ạ?"
Thành Nham ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Chu Vũ bật cười: "Sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?"
Thành Nham tưởng Chu Vũ vừa nãy đang tưới hoa, nhưng mà hình như Chu Vũ đã nghe được nội dung cuộc đối thoại của anh và Giang Mộ Bình.
Thành Nham nhớ lại lời mình vừa nói, khá là mất mặt, anh chẳng nói chẳng rằng, như không có chuyện gì xảy ra mà cúi đầu vẽ vời.
"Thảo nào hôm nay anh đến sớm thế." Chu Vũ ngồi xuống bên cạnh Thành Nham, nở nụ cười, "Như bây giờ thật sự rất tốt."
Hai ngày nay, Thành Nham luôn đẩy nhanh tiến độ, đắm chìm vào vẽ tranh của khách đặt, một mặt không muốn làm phiền Giang Mộ Bình quá nhiều, mặt khác anh cũng muốn dời đi sự chú ý của mình để hoàn thành bức tranh sớm hơn, cho nên không có cố ý liên lạc với Giang Mộ Bình.
Công việc của Giang Mộ Bình có lẽ cũng rất bận rộn, hắn cũng không gọi điện thoại Thành Nham, hai người chỉ liên lạc qua tin nhắn.
Ngày thứ ba đi công tác, công việc của Giang Mộ Bình sắp xếp không quá dày đặc, buổi trưa hắn tranh thủ đến phố cổ Bạch Lãng Cơ nổi tiếng, con phố này là một danh lam thắng cảnh của địa phương, Giang Mộ Bình muốn mang quà về cho Thành Nham.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!