Sau khi ba mẹ kết hôn, họ bay sang New Zealand để hưởng tuần trăng mật, còn tôi và Raphael bị bỏ lại châu Âu, ngày nào cũng mong ngóng họ về nhà.
Nhưng sau đó, khi Raphael hoàn thành đợt huấn luyện và có nửa tuần nghỉ, anh ấy không nhịn được mà nhắn tin cho mẹ, hỏi xem liệu chúng tôi có thể sang đó chơi vài ngày không.
Mẹ suy nghĩ một lúc rồi đáp rằng không vấn đề gì, có thể đi.
Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không đi được, vì ngay tối hôm đó, Raphael nhận được một tin nhắn từ ba – chỉ vỏn vẹn một dấu ?.
Lúc nhìn thấy tin nhắn đó, tôi suýt nữa cười đến nội thương. Được rồi, ba rõ ràng là không muốn chúng tôi làm phiền thế giới riêng của họ, không đi thì không đi vậy.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc tuần trăng mật, ba mẹ liền lao vào công việc. Liên tiếp một, hai tuần, tôi chẳng thấy họ đâu.
Sau đó, tôi chỉ đùa một câu oán trách nho nhỏ, vốn không có ý trách thật. Vậy mà ba mẹ lại để bụng, còn nghiêm túc xin lỗi tôi, thậm chí sắp xếp một ngày gia đình cố định để đảm bảo rằng sẽ không bỏ qua cảm xúc của tôi nữa.
Trong ngày gia đình hôm ấy, tôi làm một chiếc bánh trái cây. Không thành công lắm, Raphael ăn mà nhăn nhó méo miệng.
Nhưng ba mẹ lại rất nể tình, vẫn ăn hết phần của mình và còn khen tôi khéo tay, nói sẽ thưởng cho tôi một chiếc túi thật đẹp.
Tôi vui lắm, liền làm nũng, rúc vào đầu gối mẹ.
Tối hôm đó, tôi tò mò hỏi mẹ rằng sau này có định sinh thêm em bé không.
Một đứa trẻ mang dòng máu của ba và mẹ.
Mẹ sững người một chút, sau đó mỉm cười, dịu dàng nói:
"Có con và Raphael là đủ rồi, ba mẹ sẽ dành tất cả mọi thứ cho các con."
Tôi sững sờ, bỗng dưng đỏ hoe mắt.
Rồi tôi dần lớn lên, bước chân vào làng mẫu, thậm chí còn quen một anh chàng khá đẹp trai.
Nhưng đúng là thằng khốn, cãi nhau xong liền bỏ tôi lại ở một đất nước xa lạ.
Nói ra cũng xấu hổ, rõ ràng tôi có thể tự về nhà, nhưng lúc đó lại thấy tủi thân, thế là gọi điện cho anh trai.
Raphael im lặng hai giây, chỉ nói Đợi đó., rồi cúp máy.
Tôi tưởng ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai anh ấy mới đến đón tôi, nào ngờ chỉ vài tiếng sau, anh đã có mặt trước mặt tôi.
Anh ấy mang theo cả súng, trông như muốn giết người đến nơi, lại vừa xót xa vừa chán ghét mà nhìn tôi:
"Em gái, nhìn em mất mặt thật."
Lúc này tôi cũng hoàn hồn, có chút xấu hổ nhìn anh ấy.
Nhưng Raphael không nói gì thêm, chỉ bảo:
"Lần đầu yêu đương thôi mà, không sao, anh đưa em về nhà."
Trên chuyến bay về, anh trai vẫn luôn tìm cách dỗ tôi vui vẻ, còn nói chỉ cần tôi hết buồn, tôi thích cái gì anh cũng all in hết.
Tôi bĩu môi, chậm rãi quên đi tên ngốc kia.
Thực ra trước đây có khoảng thời gian tôi rất không ưa anh trai. Khi ấy, tôi toàn tránh mặt anh ấy vì anh ấy quá lố, lố đến mức tôi không chịu nổi.
Khi đó, trong trường có vô số cô gái theo đuổi anh ấy, ngăn bàn chất đầy thư mời tham gia dạ hội.
Tôi không thể hiểu nổi, thậm chí còn muốn túm lấy một cô gái để hỏi cho ra lẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!