Mùa hè năm 2031, Rosa và Trình Thù dẫn theo Felicia và Raphael đến New Zealand nghỉ dưỡng.
Nam bán cầu đang lạnh, vẫn là mùa đông.
Lúc này Raphael đã 17 tuổi. Thời gian trước, cậu được SuperY chiêu mộ vào học viện đua xe nhờ thành tích xuất sắc. Trên Instagram cũng khá nổi tiếng, có đến vài triệu người hâm mộ. Cộng thêm dáng người và khuôn mặt ưu tú, lượng người theo dõi tăng rất nhanh.
Mỗi lần Felicia lướt thấy bài đăng của Raphael, cô bé đều giả vờ kinh ngạc mà thốt lên: Hotboy!, còn Raphael thì bảo cô bé lắm chuyện.
Felicia vẫn còn nhỏ, Rosa bàn bạc với con gái, mong rằng đến năm 14 tuổi mới chính thức mở tài khoản Instagram. Felicia chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, nói rằng sẽ nghe lời mẹ.Trên sân trượt tuyết, hai đứa trẻ đã chơi đùa vui vẻ đến mức chẳng biết chạy đi đâu nữa.
Rosa sau khi trượt mấy vòng thì kéo Trình Thù lững thững đi đến một góc vắng của khu trượt tuyết, đẩy kính bảo hộ lên rồi gõ nhẹ vào kính của anh.
Trình Thù hiểu ý, tháo kính râm xuống, nhìn Rosa với đôi mày hơi nhướng lên.
Không chơi nữa à? Anh hỏi.
Cô cười vô tư:
"Sebastiano, để bọn trẻ ở đây chơi một lát, chúng ta lẻn đi trước đi."
Trình Thù nhìn bộ dạng trẻ con của cô, khóe môi khẽ nhếch lên đầy cưng chiều.
Mặc dù làm cha mẹ mà như vậy có vẻ không đúng lắm, nhưng… cô vui là được.
Được thôi.
Vừa dứt lời, bỗng có hai người trượt tuyết va vào nhau rồi cười phá lên, trượt xuống theo hướng mất kiểm soát. Trong ánh mắt tò mò của đám đông, họ bất ngờ lao về phía Rosa, gần như không thể tránh kịp.
Trình Thù lập tức căng thẳng, nhanh chóng kéo kính bảo hộ của cô xuống, sau đó dang tay ôm lấy Rosa.
Giây tiếp theo, lực va chạm khiến cô bị ngã ngửa xuống nền tuyết, anh đành phải đệm dưới người cô, bị cuốn theo hai người kia mà lăn xuống.
Trình Thù giữ chặt Rosa trong vòng tay, tuyết bay tung tóe rồi rơi xuống, nhiệt độ trên mặt hai người dần trở nên lạnh buốt.
May mà đường trượt này không quá nguy hiểm, Trình Thù điều chỉnh tư thế, chẳng bao lâu đã có thể dùng ván trượt để dừng lại.
Chưa kịp phản ứng, Rosa đã bị anh tháo kính bảo hộ, cúi xuống kiểm tra tỉ mỉ:
"Em yêu, em có sao không?"
Cô có hơi đau một chút, nhưng do được anh bảo vệ kỹ lưỡng, phần lớn lực va chạm đều bị anh hấp thụ nên cũng không có vấn đề gì.
Rosa chớp chớp mắt đầy mơ màng, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Cô giơ tay phủi tuyết trên mặt anh, rồi đột nhiên nói: Đau quá.
Sắc mặt cô không thay đổi gì, nhưng Trình Thù lại có chút lo lắng, sợ cô bị chấn động não liền vội vàng hỏi: Đau ở đâu?
Rosa ra hiệu cho anh ghé sát lại, rồi đột ngột hôn lên khóe môi anh.
Trình Thù cứng đờ.
Cô dịu dàng lướt qua rồi dần dần di chuyển đến môi anh, sau đó vòng tay qua cổ anh, trao anh một nụ hôn sâu.
Buông ra rồi, Trình Thù nhìn cô đến mức không động đậy.
Rosa nhẹ nhàng nhìn anh, nở nụ cười cong cong nơi khóe môi:
"Sebastiano, em đau lòng."
Anh nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng xót xa một giây, rồi hoàn toàn tan chảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!