Javier hơi nheo mắt, khiến đôi mắt vốn đã nhỏ của hắn càng híp lại. Quầng thâm dưới mắt hắn rõ rệt, cánh tay còn lộ ra vài vết kim tiêm.
Rosa cố nén cảm giác ghê tởm, chống lại bàn tay của hắn. Cho đến khi Javier chậm rãi xử lý xong câu nói của cô vừa rồi, hắn bật cười, rút tay về.
Cô đang nói đến—
"Vậy nên tôi đến đây để báo cho cô biết, Demonio rất tức giận về chuyện xảy ra ở quán bar đêm đó. Mất một vụ làm ăn thì không sao, nhưng làm hắn mất mặt thì không được. Hắn đã ra lệnh cho Sebastiano đến Honduras đàm phán thương vụ lớn nhất của tập đoàn trước thềm năm mới.
Nếu thành công, hắn sẽ được thăng chức. Còn nếu thất bại…
"Tim Rosa như bị ai đó đâm mạnh, cô run lên một chút. Ngừng lại vài giây, cô lên tiếng:"Thất bại thì sao?
"Khóe mắt Javier nhăn lại vì cười đầy hả hê:"Thì sống không bằng chết, rơi xuống địa ngục.
"Ngón tay Rosa bỗng run lên, một luồng điện lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Phải mất một lúc cô mới trấn tĩnh lại, cố giữ giọng bình thản hỏi:"Chuyện đó liên quan gì đến tôi?
Đó là việc của anh ta.
"Javier thích thú trêu đùa cô, gật đầu tán đồng, nhưng ngay sau đó lại đổi giọng:"Demonio biết đêm đó cô ở bên hắn—vậy nên cô phải đi theo.Đừng có mơ mà trốn thoát.
Mười năm mà Sebastiano mua lại cô chỉ là khả năng của hắn, nhưng lệnh bắt cô đi theo là quyền lực của Demonio. Vụ này, Salma không có tư cách thương lượng. Đừng nói Salma, ngay cả ông trời cũng không có cửa."
Mắt Rosa mở lớn, cả người như rơi vào hầm băng.
Mồ hôi túa ra, lần đầu tiên cô thực sự nhận thức được lựa chọn của mình rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Cô đã tự đẩy mình lên một sợi dây thép lơ lửng giữa không trung, bên dưới là biển dao xếp từ vô số bộ xương trắng. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, cô sẽ không còn cả nơi để chôn xác.
Javier phủi tay đứng dậy, trước khi rời đi, hắn cúi sát tai cô thì thầm:
"Để xem mỹ nhân của chúng ta sẽ thể hiện thế nào."
Rosa lạnh mặt đứng yên, không nhúc nhích.
Bên ngoài, mọi người đều tò mò về cuộc nói chuyện giữa hai người họ, nhưng ngoài Salma ra, chẳng ai dám nhìn vào trong.
Salma thấy mọi chuyện có vẻ kết thúc liền vội vàng chạy vào, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, tươi cười tiễn Javier ra ngoài.
Sau đó, bà ta quay sang dặn dò Rosa:
"Cưng à, mau nghỉ ngơi đi! Có thể vài ngày nữa, vị khách đặc biệt của con sẽ lại ghé thăm đấy."
Rosa trầm mặc, tâm trạng nặng nề, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến bọn họ.
Cô lạnh lùng đóng sầm cửa lại, ngay cả bữa tối cũng không thèm ăn, thẳng thừng ngã xuống góc thảm.
Hàng mi dài khẽ run rẩy, Rosa nhắm mắt lại, bất giác nhớ về ngày mẹ cô qua đời.
Cô nhớ đến người phụ nữ nghiêm khắc luôn mất kiên nhẫn với cô, nhưng vẫn từng quỳ xuống cầu xin Salma, van nài bà ta cho cô thêm chút thời gian trước khi phải tiếp khách.
Cô nhớ rõ dáng vẻ người mẹ kiêu hãnh của mình quỳ trước mặt Salma, cúi đầu sơn móng chân cho bà ta.
"Tiểu Thất, con nhất định phải rời khỏi nơi này."
"Nếu may mắn hơn, con có thể đi tìm cha mình."
Bất chợt, Rosa mở bừng mắt, đưa tay lau đi giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mắt, chống người ngồi dậy.
Cô không đời nào tìm đến người đàn ông đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!