Chương 69: Raphael, đừng sợ

Sau khi bố trở về, tôi cảm nhận được mẹ đã thay đổi.

Trước đây, sau bữa tối, mẹ luôn một mình ngồi thẫn thờ trong vườn, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay và lặng lẽ ngắm hoàng hôn. Nhưng bây giờ, mẹ trở nên hoạt bát hơn hẳn. Mỗi ngày sau khi đi làm về, mẹ đùa nghịch với lũ mèo trong nhà, mệt thì dựa vào đùi bố chơi điện thoại.

Bốn con mèo này đều được mang từ Mexico sang Tây Ban Nha. Bảy năm đã trôi qua, con mèo lớn dường như chẳng còn sức sống, suốt ngày chỉ cuộn tròn trong ổ ngủ. Ba con mèo nhỏ ngày trước giờ cũng trầm ổn hơn nhiều, ngoài bố mẹ ra thì chẳng để ý đến ai khác.

Vì chuyện này, Felicia đã buồn suốt mấy ngày, còn cố tình trêu chọc chúng rằng sẽ mang mèo con và chó con mới về nhà.

Tháng Mười Hai năm nay, bố đột nhiên nói:

"Cả nhà mình đến Hungary đón Giáng Sinh đi!" Tôi và Felicia đều rất hào hứng, vì trước giờ chưa từng đến đó. Nhưng khi nhìn mẹ, vẻ mặt mẹ có chút phức tạp, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Khi chúng tôi đặt chân đến Budapest, nơi đây đã trải qua mấy trận tuyết lớn. Khác hẳn Tây Ban Nha, tuyết ở đây rơi thành từng mảng dày như lông ngỗng, phủ kín mái hiên của các cửa hàng ven đường, biến Budapest thành một thế giới cổ tích.

Bố đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, mẹ chẳng cần lo lắng điều gì. Mẹ mua ba cốc trà sữa, đưa cho tôi và Felicia mỗi người một cốc, còn lại một cốc thì mẹ tự uống.

Mẹ chậm rãi đi phía sau, khoác tay bố, thỉnh thoảng lại đưa cốc trà sữa cho bố uống một ngụm. Tôi thấy lạ, bèn hỏi:

"Mẹ, sao mẹ không mua luôn bốn cốc?"

Mẹ thở ra một hơi khói trắng, nhướng mắt nhìn tôi, cười tủm tỉm nói:

"Con thì biết gì? Bố con không thích đồ ngọt."

Thật sao?

Tôi còn chưa kịp hỏi thêm thì Felicia đã gọi tôi từ phía trước. Giọng con bé gấp gáp đến mức tôi tưởng có chuyện gì cần giúp nên vội chạy lại. Kết quả là ngay khi tôi đến gần, nó liền cười ranh mãnh rồi ném một quả cầu tuyết vào mặt tôi.

Tôi không thể để yên được!

Thế là tôi cũng nắm tuyết ném trả, cả con phố vang lên tiếng la hét của chúng tôi. Không lâu sau, lũ trẻ con gần đó cũng nhập cuộc, khiến cả khu vực trở nên hỗn loạn.

Đang chơi vui thì đột nhiên tôi bị ai đó giữ chặt cổ áo. Quay đầu lại, hóa ra là bố. Bố nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt đầy ý cảnh cáo. Tôi liếc sang bên cạnh, thấy mẹ cũng đang khoanh tay đứng nhìn với vẻ mặt nghiêm nghị.

Ôi trời…

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ có một cảm giác:

Áp lực từ hai người này thật sự quá lớn! Hơn nữa, họ còn vô thức phô bày tình cảm trước mặt tôi.

Tôi nói,

"Được rồi, con xin lỗi," rồi kéo cả Felicia về.

Chiều tối, bố dẫn chúng tôi lên du thuyền trên sông Danube.

Trời vừa tối, ánh đèn vàng cam chiếu rọi tòa nhà Quốc hội tráng lệ, khiến nơi này bỗng trở nên rực rỡ như một giấc mộng xa hoa.

Tôi và Felicia phấn khích chạy lên boong tàu, nhưng ngay khi bước vào, chúng tôi liền sững người. Trong khoang thuyền, một cây thông Noel đã được trang trí rực rỡ, dây đèn lấp lánh khắp nơi, trên bàn còn đặt một bó hoa hồng lớn.

Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, rồi quay lại thì thấy mẹ cũng đang sững sờ tại chỗ.

À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của mẹ!

Bố kéo áo khoác của mẹ lại, nắm tay mẹ đặt vào túi áo của mình rồi cùng mẹ bước vào. Thuyền khẽ lướt trên sông, phong cảnh Budapest phản chiếu qua ô cửa kính.

Ánh đèn vàng cam hắt lên đôi mắt xinh đẹp của mẹ, mẹ khẽ mỉm cười. Tôi có thể cảm nhận được mẹ thực sự rất hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau, Felicia cũng bị gọi vào trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!