Chương 68: Cô ấy chính là ‘Trường Sinh Thiên’ của con

Mùa đông năm thứ hai khi Trình Thù trở về, Madrid lạnh lạ thường. Cái lạnh khiến Raphael kéo Felicia đến khu người Hoa mua hai củ khoai lang nướng trước khi về nhà.

Cậu đeo túi chéo, tùy tiện xoa mái tóc lộn xộn, trong đầu hồi tưởng lại vòng chạy tuần trước, miệng không ngừng cắn khoai lang. Felicia đi trước cậu một chút, dáng vẻ kiêu ngạo, chậm rãi bóc vỏ khoai.

Vừa bước vào nhà, chưa kịp tháo giày được mấy giây, Felicia bỗng nhiên hét toáng lên: A! Củ khoai trong tay cô rơi xuống đất, lăn mấy vòng cùng với chiếc túi giấy bọc bên ngoài.

A!!!— Cô giậm chân liên tục, lấy tay bịt miệng hét lên, hoàn toàn đánh mất dáng vẻ tiểu thư kiêu kỳ vừa nãy.

Raphael đi theo phía sau vào cửa, cúi xuống nhặt khoai lang lên, cảm thấy em gái mình chắc là phát điên rồi, bất đắc dĩ hỏi:

"Lại chuyện gì nữa đây, công chúa?"

Felicia không trả lời, chỉ bịt miệng khóc.

Cậu khó hiểu ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông, tim bỗng chốc khựng lại. Mới trở về đã đụng phải Rosa cùng người mới hẹn hò, đúng là có chút khó xử.

Raphael mím môi, im lặng hai giây rồi nói:

"Không sao đâu, Felicia."

Nhưng ngay khi cậu vừa dứt lời, Trình Thù chậm rãi xoay người lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Raphael.

Raphael sững sờ trong giây lát, cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng quen thuộc, quen đến mức môi bắt đầu run rẩy, mãi mà không dám lên tiếng.

Raphael. Trình Thù mở hai tay, mỉm cười.

"Con không nhận ra ba sao?"

Giọng nói khàn khàn truyền đến, hốc mắt Raphael lập tức đỏ bừng. Cậu ngấn lệ, chằm chằm nhìn Trình Thù, nhưng vẫn không dám tin.

So với hình ảnh người cha trong ký ức, người đàn ông trước mắt thật sự gầy đi rất nhiều, gầy đến mức cậu không dám nhận.

Trong trí nhớ, cậu luôn phải ngước nhìn Trình Thù.

Bờ vai của ba rộng đến mức dường như có thể gánh cả thế giới.

Nhưng bây giờ, mái tóc của Trình Thù đã cắt ngắn, khuôn mặt không còn vẻ ung dung vô lo ngày trước. Đôi mắt anh ẩn chứa dấu vết của năm tháng, lưng cũng không còn thẳng tắp như trước nữa.

Raphael nhìn Trình Thù mà không biết phải nói gì.

Một chàng trai từng làm mưa làm gió trong khuôn viên trường bỗng chốc trở nên rưng rưng nước mắt.

Hồi lâu, cậu cố nén cảm xúc, nghẹn ngào thốt lên:

"Ba, đã lâu không gặp."

Felicia nghe vậy lại càng khóc to hơn, cũng lên tiếng:

"Ba, đã lâu không gặp."

Trình Thù khẽ giãn mày, vẫy tay, giọng nói trầm thấp:

"Felicia, để ba nhìn con nào."

Cô lê đôi dép, chậm rãi bước tới, ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn anh.

"Trông có vẻ khỏe mạnh hơn rồi." Anh nháy mắt với cô, xoa đầu cô. Felicia, đừng khóc.

Felicia lập tức nhào vào lòng anh, ôm chặt khiến anh loạng choạng lùi một bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!