Chương 50: Qi

Trưa ngày hôm sau, Rosa ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng từ tầng dưới, chậm rãi tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh đã không còn ở đó, chỗ giường của anh bị điều hòa thổi đến mức lạnh ngắt.

Cô chống nửa người dậy, cảm nhận cơ bắp ê ẩm, liền hít vào một hơi lạnh.

Cúi đầu kéo chăn ra mới phát hiện, Trình Thù đã dán vài miếng cao dán lên đùi cô sau khi thức dậy.

Rosa ấn nhẹ lên thái dương, bật cười tự giễu vì mình ngủ say đến mức chẳng có chút cảm giác nào. Cô tiện tay mặc chiếc áo Trình Thù để lại ở đầu giường, bước xuống lầu.

Trong phòng khách, Felicia và Gasol đang ngồi trên nền gạch đỏ nghiên cứu một đống vũ khí kỳ lạ, tiếng cười đùa không ngớt. Gasol nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu chào Rosa.

Felicia cười tít mắt, lập tức chạy theo:

"Mẹ ơi, buổi sáng tốt lành ạ!"

Rosa bước đến xoa đầu cô bé, cúi người nhặt lên một khẩu súng có hình dạng kỳ quái, nhướn mày:

"Đây là… đồ chơi trẻ em sao?"

Tước Dụ mang dép xỏ ngón da báo, từ trong bếp bưng ra hai đ ĩa cơm hải sản và cơm gà, cười giải thích:

"Đều là mấy món đồ cũ của tổ chức, tôi thấy Felicia có vẻ thích, nên tặng luôn cho con bé."

Cô bĩu môi, ra hiệu cho Rosa nhìn sợi dây chuyền hình cửu vĩ hồ trên cổ Felicia.

Đây là…?

Rosa vừa nhìn liền nhận ra món đồ này không tầm thường, bèn thắc mắc.

Tước Dụ chỉ về phía nhà bếp.

Rosa nghiêng đầu nhìn qua, thấy Black Fox đang chậm rãi xào thức ăn trong chảo.

"Là hắn tặng đấy. Ở Bahamas hắn có một hòn đảo tư nhân, đây là vật tượng trưng cho chủ nhân hòn đảo."

Tước Dụ bụm miệng cười, tiếp tục nói:

"Tôi với hắn đều rất quý Felicia, muốn nhận con bé làm con gái nuôi. Cô đồng ý chứ?"

Rosa nhìn Felicia đang ngơ ngác, nở một nụ cười:

"Đó là vinh hạnh của con bé."

Không lâu sau, các món ăn đã được dọn lên bàn.

Trình Thù, người biến mất cả buổi sáng, cuối cùng cũng trở về, bên cạnh còn có một Sergio ăn mặc lòe loẹt.

Sergio mặc bộ quần áo hoa lá sặc sỡ, vừa bước vào đã đặt ngay vali xuống, dang hai tay tận hưởng hơi lạnh, sảng khoái thở dài:

"Aiz, vẫn là ở đây thoải mái nhất. Nếu có thể mát hơn chút nữa thì càng tuyệt."

Trình Thù bước vào, ngược sáng nhìn anh ta một cái:

"Cuba nghèo, có điều kiện này là tốt lắm rồi."

Mọi người lần lượt ngồi xuống bàn.

Rosa tựa cằm lên tay, lười biếng kéo nhẹ vạt áo của Trình Thù.

Anh vẫn còn đứng, trọng tâm dồn vào eo, tay áo xắn đến khuỷu, cả người toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!