Thời gian như bị ai đó ấn nút làm chậm lại, trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, mọi thứ xung quanh đều trôi qua chậm rãi.
Con bạc đang vung tay gào thét bỗng nghẹn lời, những kẻ giả tạo kia đông cứng nụ cười trên môi, còn đám phụ nữ đang nâng ly chúc tụng cũng khựng lại đúng khoảnh khắc những chiếc ly chạm vào nhau.
Trong tầm mắt, Trình Thù một tay khoác lên lưng ghế, đầu lưỡi chạm nhẹ vào chân răng, ánh mắt nghiêng nghiêng, cả người toát lên vẻ phong lưu bất cần.
So với hình ảnh nghiêm nghị, kiềm chế ở quán rượu Red Harbor tại Tijuana, giờ đây anh dường như đã lột xác thành một con người khác—hoàn toàn không giấu giếm sự quyến rũ và mê hoặc của bản thân.
Nơi này giống như một phim trường được dựng lên để quay một vở kịch, mọi người đều là diễn viên trong vở kịch ấy, còn vai nam chính chính là một tay cờ bạc lõi đời, vô lại nhưng lại đầy sức hút.
Rosa khẽ run lên trong thoáng chốc nhưng lập tức hiểu ra. Cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Đã đến lúc nữ chính lên sàn.
Không khí như bỗng chốc hồi sinh, sòng bạc lại trở nên huyên náo.
Khói thuốc mờ ảo lượn lờ bao phủ những vũ công đang uốn lượn trên sân khấu, chỉ để lại những đôi mắt sâu thẳm như nữ hoàng Ai Cập dõi theo Rosa.
Khách khứa vẫn không ngừng di chuyển trên lối đi, dần dần hướng về phía cô.
Rosa giấu chặt hai bàn tay trong túi áo, đi ngược lại ánh nhìn của mọi người.
Cô chậm rãi tiến đến bàn bạc, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên lưng ghế, giọng nói điềm nhiên:
"Xin lỗi, em đến muộn."
Trình Thù đang lật bài bỗng khựng lại một giây, sau đó duỗi cánh tay dài kéo ghế ra cho cô, rồi hờ hững ném một lá bài về phía đối diện: Lại thắng rồi.
Lời vừa dứt, một người phục vụ lập tức bước tới trao chip và đổi bài, rồi đánh dấu thêm một vạch thắng lợi cho Trình Thù trên bảng điểm.
Rosa lặng lẽ nhìn vật đặt trên chiếc ghế đối diện, lông mày khẽ nhíu lại.
Trên đệm ghế lụa là không phải một con người, mà là một hình nhân kích thước như người trưởng thành, khâu vá chằng chịt, méo mó kỳ dị.
Gã bù nhìn quái đản đó nở nụ cười cứng ngắc, trong lòng còn ôm một con gấu bông trông vô cùng đáng yêu. Đôi mắt của nó thực chất là một chiếc camera theo dõi, đang trừng trừng nhìn cô và Trình Thù.
Rosa nuốt khan một cái, linh cảm mách bảo cô lớp da bọc ngoài con búp bê này có lẽ là da người thật.
Bất chợt, hình nhân đối diện há miệng, phát ra giọng nói qua bộ lọc micro:
Enrique cười lớn, tiếng cười vang lên kèm theo chút méo mó của sóng điện từ:
"Sebastiano, lại kiếm thêm 5% lợi nhuận nữa rồi nhỉ?"
Trình Thù nhếch môi, nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt:
"Người đẹp ở bên, vận may cũng tốt hơn nhiều."
Enrique bật cười trầm thấp, ra hiệu dọn sạch bàn, ở giữa dần dần trồi lên một bàn quay roulette.
Bàn quay kiểu Mỹ, có 37 ô số.
Người chơi có thể đặt cược vào một số cụ thể hoặc một nhóm số. Sau khi cược hoàn tất, nhà cái sẽ thả một viên bi ngà, con số mà viên bi rơi vào sẽ là kết quả thắng cuộc.
Đổi trò đi, thử chút vận may với roulette.
Cô gái nhỏ, cô chọn trước đi.
"Camera trên gã hình nhân hơi xoay lại, khóa chặt vào Rosa. Rosa hơi khựng lại một giây, sau đó chống cằm, nghiêng đầu cười:"Được thôi, tôi chọn số 23.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!