Khoé mắt của người đàn ông hơi rủ xuống. Rõ ràng anh không hề có biểu cảm gì, nhưng Rosa vẫn cảm nhận được sự bất đắc dĩ giả vờ cùng với niềm đắc ý ngấm ngầm của anh.
Cô đột nhiên cảm thấy thứ dưới lòng bàn tay mình không còn là làn da của Trình Thù nữa, mà giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay. Cô giật mình rụt tay lại, xoay người đi, đôi tai cùng cả phần cổ đều ửng hồng, hơn nữa dưới ánh nhìn của Trình Thù, sắc đỏ càng ngày càng sâu.
Trình Thù khẽ thở dài một hơi, sau đó đưa tay kéo cô gái nhỏ lại, để cô đối diện với anh.
"Thế nào? Như vậy còn chưa đủ để chứng minh sao?"
Rosa bị hỏi đến mức muốn sụp đổ. Trước nay cô rất hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng trên giường, vậy mà lần này chỉ vài câu của anh đã khiến cô bối rối đến mức mất cả lý trí. Cô vô thức kéo chăn lên một chút, muốn che bớt sự lúng túng của mình.
Thấy vậy, Trình Thù bật cười, lồ ng ngực anh khẽ rung động.
Rosa cất giọng lí nhí, có chút tò mò hỏi:
"Sebastiano, tại sao lại như vậy chứ?"
Trình Thù đáp:
"Bẩm sinh thôi, ba mẹ anh cũng rất ngạc nhiên. Em có biết giấc mơ lớn nhất trong đời của Sergio là gì không?"
Rosa lắc đầu, tóc cô lướt nhẹ qua chăn, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Anh nghiêm túc trả lời:
"Là đem anh ra giải phẫu nghiên cứu."
Rosa nghẹn lại một giây, sau đó bật cười thành tiếng. Cô cười rất lâu mới ngừng được.
Nghe thấy cô đã cười mệt, Trình Thù cũng không trêu chọc cô nữa.
Anh kéo cô nằm xuống lại, đưa cánh tay trái ra cho cô tựa vào. Sau đó, anh vươn tay tắt đèn, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Rosa ngẩng đầu nhìn trần nhà, lúc này mới sững sờ nhận ra, trên trần nhà được gắn vô số đèn LED nhỏ li ti, tạo thành một bầu trời sao giả lập trông vô cùng chân thực.
Dưới bầu trời sao ấy, cảm xúc của cả hai dần lắng lại. Họ lặng lẽ nhìn trần nhà, chỉ lắng nghe tiếng sóng biển, không ai nói gì.
Rosa thầm nghĩ, cô rất thích những khoảnh khắc như thế này. Trong phút chốc ấy, dường như giữa họ không còn tồn tại mối quan hệ méo mó kia nữa, mà chỉ như một đôi tình nhân bình thường, xa cách khỏi thế giới nguy hiểm kia thật xa, thật xa.
Thậm chí, điều này còn khiến trái tim cô rung động hơn bất cứ lần tiếp xúc mãnh liệt nào.
"Sebastiano, thật ra em rất muốn kể chuyện của mình cho anh nghe. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em phát hiện mình chẳng có câu chuyện nào để kể cả."
Rosa nắm lấy đầu ngón tay phải của Trình Thù, nghịch ngợm lắc lắc rồi mở miệng giãi bày:
"Em năm nay hai mươi ba tuổi rồi. Em đã ở trong Phoenix gần hai mươi ba năm. Em chưa từng có một cuộc sống bình thường, dù chỉ một phút một giây."
"Khi còn nhỏ, em nhìn các chị trong đó tranh giành sự sủng ái để kiếm tiền, nhìn Salma dạy họ cách quyến rũ đàn ông. Sau đó, khi em bị đẩy lên giường, em đã học được rất nhiều cách để làm họ hài lòng. Đôi khi, em thậm chí còn vô thức áp dụng những điều đó lên anh.
Trước đây, em không có nhận thức gì về tình d*c, nó hoàn toàn bị bóp méo. Có những giây phút ngắn ngủi, em thậm chí không biết liệu nó có phải là điều đáng xấu hổ hay không.Thực ra em khao khát rất nhiều thứ.
Em muốn được đi học, em muốn đi lang thang khắp nơi.
"Rosa vẫn giữ giọng điệu thản nhiên:"Anh có biết không? Trong Phoenix, em là cô gái may mắn nhất. Em không bị bệnh, em không chết, bây giờ em còn được nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước đây cả đời cũng không có cơ hội thấy được."
Giọng nói của cô nhàn nhạt như thể đang kể về câu chuyện của một người xa lạ, nỗi đau dường như cách cô rất xa, rất xa.
Một người khao khát tự do nhưng lại bị giam cầm suốt hai mươi ba năm, không có cha, năm năm không có mẹ. Không có quyền con người, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Ngoài Fiona ra, cô chẳng có gì cả.
Rosa ngước nhìn trần nhà, trong bóng tối, đôi mắt cô cũng sáng như những vì sao trên kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!