Trong sảnh tiệc, từ lâu đã không còn bóng dáng của Rosa và Trình Thù.
Những đợt sóng dữ khiến mọi thứ trong phòng nghiêng ngả hỗn loạn, những người bên trong cũng không thể giữ được phong thái mà chỉ có thể tìm góc trốn tránh.
Rosa và Trình Thù, sau khi nhận được tin từ Black Fox, đã lập tức rời khỏi sảnh tiệc qua cánh cửa nhỏ bên trái phía sau mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hành lang bên phía này của căn phòng nằm ở vòng ngoài của du thuyền, rất hẹp và hoàn toàn lộ thiên. Trình Thù nắm chặt tay Rosa, đi phía trước bên phải cô, cố gắng dùng cơ thể để chắn bớt gió mưa.
Rosa cố giữ thăng bằng, áp sát vào lưng trái của anh, nhưng vẫn bị mưa tạt đến mức gần như không mở mắt ra được. Nước mưa làm chiếc váy đuôi cá của cô dính chặt vào người, nếu không phải vì tình huống hiện tại không phù hợp, cô thậm chí còn muốn đùa rằng trông mình bây giờ chẳng khác nào một nàng tiên cá thực thụ.
Tiếng sấm nổ vang khiến da đầu cô tê dại, Rosa cố gắng mở hé mắt, nhìn ra bên ngoài, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Đó là bản năng kính sợ thiên nhiên.
Xung quanh tối đen như mực, là thứ bóng tối nuốt chửng toàn bộ ánh sáng.
Những tia sét đánh xuống một cách vô định, nhuộm bầu trời trên du thuyền thành một bức tranh đen tím u ám, tựa như cánh cửa dẫn đến một thế giới khác, còn tiếng sấm chính là lời triệu hồi của nó.
Rosa chợt cảm thấy ý định trước đó của mình – vượt biển trốn đi – thật ngây thơ và nực cười.
Trình Thù bước thêm hai bước, đột nhiên dừng lại.
Rosa không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng anh, đau đến cay mũi.
Cô hít sâu một hơi, lau đi nước mưa trên mí mắt rồi nhìn về phía trước – sững sờ.
Ánh chớp soi sáng con đường bị chặn lại bởi Rebecca.
Cô ta khoanh tay, nửa người tựa vào lan can, hoàn toàn không quan tâm đ3n nguy cơ có thể rơi xuống biển bất cứ lúc nào.
Rebecca mỉm cười nhàn nhạt, cất giọng trước:
"Định đi đâu thế, cô Rosa?"
Rosa có chút bất ngờ vì cô ta gọi thẳng tên mình, giọng điệu bình thản đáp:
"Cô biết rõ mà, Rebecca."
Rebecca nhướng mày, quan sát cô từ trên xuống dưới một lần nữa, rồi mang theo vẻ tán thưởng mà nói:
"Sebastiano đúng là có phúc thật đấy. Cô gái này thú vị hơn tôi tưởng."
Cô ta chống tay vào lan can, dùng lực đứng thẳng dậy, sải bước dài tiến lại gần:
"Không cần đến phòng điều khiển nữa, tôi đã giúp các người xử lý rồi. Còn cô bé đó, hiện tại đang ở trong kho tiền. Sao vậy, Sebastiano? Anh thích con chuột bạch thí nghiệm đó đến thế à?"
Trình Thù toát ra một khí thế bức người, chỉ lạnh lùng nhìn xuống cô ta mà không nói gì.
Anh và Sergio vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của Rebecca khi đi đến phòng điều khiển.
Nhưng lời bày tỏ thiện chí này của cô ta, quả thực giúp họ tiết kiệm được một chút công sức.
Nhớ đến tính cách tùy hứng của Rebecca trong quá khứ, Trình Thù vẫn giữ thái độ cảnh giác. Anh không trả lời câu hỏi mà chỉ thẳng thắn nói:
"Nói ra mục đích của cô đi."
Rebecca thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp:
"Tôi muốn anh giết tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!