"Con nhãi ranh từ đâu chui ra, tránh đường cho ta!" Ông ta tiếp tục chửi rủa cay độc, hoàn toàn không kiêng dè ánh mắt của những người xung quanh.
Lúc này, Rosa chẳng hề e sợ, cô tức giận đến mức đầu óc ong ong, chỉ muốn mang cô bé trong lồng kính đi ngay.
Cô đứng thẳng lưng, nghiêng mắt đối diện với ánh nhìn sắc bén của ông lão. Hàng mày tinh tế lộ rõ ý thách thức, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Xin lỗi nhé, nhưng tôi không nhường đâu.
Ông lão tức giận đến mức hít mạnh một hơi lạnh, lập tức giơ tay tiếp tục ra giá, đồng thời nhắn tin cầu cứu ông chủ phòng thí nghiệm.
Trình Thù giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Rosa để trấn an cô, giọng điệu hờ hững:
"Ông ta đang xin quỹ từ chủ phòng thí nghiệm, chuyện này có chút phiền phức rồi."
Nếu đối phương nhất quyết phải có được vật này, hai bên sẽ liên tục nâng giá, cuối cùng không ai chịu nhượng bộ, khiến kẻ hưởng lợi lớn nhất là Enrique.
Buổi đấu giá này chỉ nhận thanh toán bằng tiền mặt, nên không chỉ nhìn vào giá trị vật phẩm, mà còn là khả năng duy trì dòng tiền mặt khổng lồ của mỗi người.
Dù là ai đi nữa, cũng rất khó để rút ra một số tiền mặt lớn như vậy trong một lần, đây cũng là lý do tại sao những màn trả giá qua lại vẫn chưa đến mức khiến mọi người tê liệt.
Nếu thật sự phải so kè, thì đối với nhiều người dưới khán đài, dù là mười tỷ hay một trăm tỷ, cũng chỉ là một con số lạnh lẽo, không đáng để bận tâm.
Nghe vậy, Rosa có chút căng thẳng, cô lập tức nắm chặt lấy vạt áo của Trình Thù:
"Sebastiano, anh có cách nào không? Em rất thích con bé, em muốn đưa nó đi."
Giọng cô khẽ run, trong dáng vẻ làm nũng chứa đầy sự cầu xin.
Trình Thù giơ tay vuốt nhẹ mi tâm của cô, trầm mặc hai giây rồi chắc chắn nói: Có.
Anh nhìn đứa bé đang co ro trên sân khấu, ngón tay chạm vào chuỗi Phật châu lạnh như băng trên cổ tay, từng viên gỗ cọ vào nhau phát ra âm thanh cạch cạch.
Đôi mắt đen của Trình Thù ánh lên một tia cười không có nhiệt độ, anh dịu dàng dỗ dành Rosa:
"Em yêu, đếm ngược năm số nào."
Rosa cảm nhận được sự thay đổi trong khí thế của người đàn ông trước mặt, vô thức lẩm bẩm: Năm… bốn…
Giọng đếm ngược gấp gáp của cô dần hòa cùng âm thanh va chạm của chuỗi Phật châu, cho đến khi cô đọc đến: Một.
Tiếng cạch cũng đột ngột dừng lại, thế giới như rơi vào trạng thái chân không.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả cảnh vật trước mắt Rosa bỗng nhiên tối sầm lại.
Toàn bộ đại sảnh yến tiệc, thậm chí tất cả tầng trên tầng bảy của du thuyền, đều chìm vào bóng tối chết chóc, hòa làm một với màn đêm trên đại dương.
Trên boong tàu vang lên những tiếng hét hoảng loạn, trong đại sảnh yến tiệc, không gian lặng đi một lúc rồi bắt đầu vang lên những cuộc bàn luận, giọng nói ngày càng lớn.
Cho đến khi có người không vui chất vấn nhân viên về chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay cả nhân viên cũng ngơ ngác không biết gì.
Bất chợt, hệ thống loa trên du thuyền phát ra tiếng rè rè của dòng điện, sau đó là một giọng nữ phát thanh để trấn an du khách:
"Thành thật xin lỗi, hệ thống chiếu sáng trên tầng bảy trở lên của du thuyền Royal Caribbean đã gặp sự cố, chúng tôi đang cử nhân viên kỹ thuật sửa chữa, xin quý khách đừng hoả… hoảng…"
Lời vừa dứt, sóng âm trong loa bắt đầu bị cắt quãng, giọng nữ dần yếu đi, tiếp đó là một giọng đàn ông lười biếng, mang theo chút giễu cợt bất ngờ tiếp lời:
"Kính thưa quý du khách, chúng tôi rất tiế… rất tiếc phải thông báo rằng, du thuyền sắp đi vào vùng bão trên biển."
"Biển động mạnh, du thuyền có thể lắc lư nhiều. Xin quý khách nhanh chóng trở lại phòng, tránh bị thương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!