Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, như thể đang cố giữ thể diện cho Rosa, cuối cùng thậm chí còn hạ thấp giọng hơn.
Nghe vào cảm giác như một luồng điện tê dại, có chút quyến rũ. Tựa như Trình Thù đang quỳ một gối xuống đất, dùng nước ấm chậm rãi lau sạch những góc khuất nhạy cảm và tự ti trong lòng cô.
Những lời này bỗng khiến Rosa có chút tủi thân, cô bĩu môi một cách trẻ con.
Rosa khẽ thở ra một hơi, đặt tay trái lên bàn tay anh đang ôm lấy eo mình, mỉm cười đáp: Được.
Trình Thù nghe thấy câu trả lời chắc chắn của cô liền rút tay ra, rồi ngược lại, đan mười ngón tay vào tay cô, siết chặt.
Ánh đèn phía sau hội trường dần tối đi, chỉ còn lại một luồng sáng trắng lạnh lẽo phía trước. Rosa nhìn những nhân viên không chuyên nghiệp cùng đám khách khứa tỏ ra nghiêm túc, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ khó nói thành lời.
"Sao em cảm thấy buổi đấu giá này không giống như trong tưởng tượng?" Cô cân nhắc từ ngữ một chút, nhíu mày hỏi,
"Tức là… có vẻ không phải một buổi đấu giá chính quy."
Trình Thù vẫn tựa vào vai cô, thuận miệng đáp:
"Cả con tàu này đều là một đoàn kịch tạm bợ, tất cả mọi người chỉ đang phối hợp để Enrique chơi trò chơi của mình mà thôi."
Như để minh chứng cho lời hai người, ngay lúc đó có người đẩy xe ra phát bánh ngọt và đồ ăn vặt. Trong hội trường vang lên những tiếng Cảm ơn không ngớt.
Bất chợt, một người phụ nữ tóc vàng mặc vest nữ dừng lại bên cạnh hai người. Cô ta mỉm cười rạng rỡ, chỉ vào chiếc xe đẩy: Muốn mấy cốc kem?
Rosa nhìn Trình Thù có vẻ không hào hứng lắm, lễ phép đáp: Một cốc là đủ rồi.
Người phụ nữ nhướng mày, lấy ra một cốc kem vị sô cô la bạc hà từ thùng đá, khen ngợi:
"Hương vị này rất hợp với cô."
Giọng điệu của cô ta rất tinh tế, mang theo một sự nguy hiểm khó nhận ra. Rosa bỗng dưng rùng mình, cô cứng người lại, lạnh nhạt nói: Cảm ơn.
Người phụ nữ bật cười khẽ, tiếp tục chào hỏi Trình Thù – người thậm chí không thèm nhìn cô ta một cái:
"Sebastiano, lâu rồi không gặp."
Trình Thù lười biếng nâng mí mắt, giọng điệu lạnh nhạt:
"Ừm, lâu rồi không gặp."
Rosa chớp mắt kinh ngạc, hai người này hóa ra quen nhau? Hơn nữa, nghe giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Trình Thù, dường như giữa họ còn có chút xích mích.
Nhưng người phụ nữ kia hoàn toàn không quan tâm đ3n thái độ của anh, chỉ nhún vai rồi tiếp tục bước đi.
Đợi cô ta đi xa, Rosa tò mò hỏi: Cô ta là ai thế?
Trình Thù nghe vậy, cuối cùng cũng ngồi thẳng người dậy, thẳng thắn trả lời:
"Con gái nuôi của Enrique, Rebecca."
Rosa nhớ lại giọng điệu của cô ta, cố ý kéo dài giọng:
"Cũng xinh đấy, anh với cô ta có chuyện gì không vui à?"
Trình Thù ngồi ngay ngắn hơn, theo phản xạ khẽ hắng giọng, rồi hồi tưởng:
"Nói thế này đi, xích mích cũng không ít."
Rosa nhướng mày, bày ra dáng vẻ lắng nghe chăm chú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!