Tiếng thét thảm thiết của Rosa vang lên cùng với âm thanh cạch như tiếng búa nện xuống, rồi không gian lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Không khí lạnh lẽo như băng.
Lần đầu tiên trong ánh mắt Trình Thù xuất hiện nụ cười chân thật, đó là cảm giác thỏa mãn khi đạt được mục đích.
Anh nhìn Rosa chật vật trước mặt, thu súng lại và chậm rãi cài nó lên thắt lưng.
Rosa từ từ mở mắt, nhưng cảnh tượng máu me như cô tưởng tượng không hề xuất hiện. Cô chạm vào trán mình, nơi vì sợ hãi tột độ mà bắt đầu đau nhói, ngơ ngác nhìn Trình Thù, người trông chẳng khác gì thần chết.
Giọng nói trầm thấp, ngắn gọn vang lên:
"Cô bé, đạo hạnh của cô còn non lắm."
Chiêu thức mạnh mẽ này của Trình Thù dọa Rosa ngoan ngoãn hẳn, cô sợ đến mức lắp bắp hỏi anh tại sao lại làm vậy.
Anh xoay mũi giày da sáng bóng trên sàn gỗ, chỉ về phía khu đèn đỏ bên ngoài, giọng điệu lạnh nhạt:
"Rosa, hôm nay không phải ngày tốt để trốn. Bên ngoài đã bị phong tỏa, ngay cả con muỗi cũng không bay ra được. Nếu cô dám trèo ra khỏi đây trước khi trời sáng, chỉ có thể bị bắn thành tổ ong."
Lời giải thích thẳng thắn và đầy khinh miệt của Trình Thù như một tia sét đánh vào trái tim vốn đã xám xịt của cô. Rosa từng nghĩ đêm nay mình có thể nhìn thấy ánh sáng tự do.
Cô đột nhiên sụp đổ, vừa uất ức vừa đau khổ, không tin nhưng cũng không thể phản bác. Nhiều đả kích liên tiếp ập đến vượt xa giới hạn chịu đựng của cô, Rosa gục xuống đất, bật khóc nức nở.
Tại sao chứ?!
Cô ngước lên, tuyệt vọng cắn môi, nước mắt dâng đầy hốc mắt, bộ dáng khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.
Trình Thù nhìn cô, im lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi tiếng điện thoại rung lên, anh mới có động tác.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói có khẩu âm địa phương rõ rệt, nói rất nhanh. Căn phòng yên tĩnh đến mức Rosa cũng nghe được vài từ khóa quan trọng: Thất bại, thông tin giả, Javier.
Rosa nhìn Trình Thù dường như chẳng bất ngờ chút nào. Trước khi anh rời đi, cô đột nhiên nắm lấy bàn tay anh.
Vậy nên, anh đếnPhoenix
"là vì mục đích khác, đúng không?"
Trình Thù không rút tay lại. Anh hiếm khi có sự kiên nhẫn như hôm nay, thậm chí còn có tâm trạng tốt mà thuận tiện kéo cô đứng dậy.
Giọng anh bình thản mà thành thật:
"Tôi không rảnh đến đây chỉ để lên giường với ai đó."
"Vậy người phong tỏa bên ngoài là…"
"Là người của Demonio."
Anh không hề che giấu thân phận, mà còn nói thẳng với cô rằng, trong những ngày tới, khu đèn đỏ này sẽ do Demonio kiểm soát.
Rosa nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, đột nhiên muốn tựa vào một lúc. Cô rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, nhưng không dám.
Bóng lưng lạnh lùng của Trình Thù đi đến cửa, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là hư ảo.
Đột nhiên, anh dừng lại.
Anh đứng ngược sáng, nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!