Chương 39: Được không?

Cô Rosa, cô Rosa? Gasol rướn cổ lên, có chút nghi hoặc vẫy vẫy tay trước mặt cô.

Trong trí tưởng tượng, tuyết ở Ushuaia như bị quay ngược bánh răng thời gian, mọi thứ trong đầu Rosa nhanh chóng tan biến.

Rosa giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng lên nhìn Gasol, có chút ngại ngùng nói:

"Xin lỗi, tôi lơ đãng chút."

Gasol không nhận ra điều gì bất thường, vừa uống rượu vừa nhận xét: LyMexico Sunset

"này thiếu một chút hương vị, vẫn là rượu của đại ca ngon hơn."

Rosa chợt nhớ ra lúc nãy Trình Thù có nhắc qua chuyện tiếp quản nhà máy rượu, cô đặt ly xuống, tò mò hỏi:

"Rượu của Sebastiano? Anh ấy thật sự có nhà máy rượu riêng sao?"

Gasol do dự chưa đến một giây, rồi vẫn gật đầu đáp:

"Đúng vậy, vài năm trước đại ca đã mua lại một nhà máy rượu ở thị trấn Tequila, Jalisco."

Rosa nhướng mày, không ai là không biết thị trấn Tequila—cái nôi của rượu tequila nổi tiếng thế giới, đến mức tên loại rượu này cũng chính là tên thị trấn.

Rosa đột nhiên nghĩ, nhà máy rượu của Trình Thù chắc chắn không đơn giản. Nếu cô hỏi xin anh ấy một chai rượu, không biết anh ấy có đồng ý không.

Vừa rồi nơi này quá ồn ào, nhiều người xung quanh đã bị dọa chạy mất.

Lúc này, có mấy nhân viên mặc áo gile đen chạy vội đến, nói gì đó vào bộ đàm, rồi đầy vẻ áy náy dẫn một cậu công tử nhà giàu ở xa lại.

"Thưa ngài, ngài nói là người đàn ông này đã đánh ngài sao?" Nhân viên khom lưng, giọng điệu lấy lòng.

Người đàn ông ôm túi chườm đá lên mặt, hung hăng chỉ vào Gasol:

"Đúng! Chính hắn! Đưa cả hai bọn chúng đi cho tôi!"

Trước khi nhân viên kịp hành động, Rosa đã cau mày, khó chịu kéo Gasol lùi lại, nói với gã đàn ông kia:

"Là anh gây chuyện trước."

Nhân viên kia sững người một giây, hít sâu để giữ bình tĩnh rồi tiếp tục:

"Nhưng đó không phải là lý do để anh ta đánh người."

Thực ra, anh ta cũng không muốn chuyện này ầm ĩ hơn, chỉ muốn sớm báo cáo xong với cấp trên nên hạ thấp giọng, ghé sát hơn để thuyết phục Rosa.

"Thưa cô, xin hãy xin lỗi một câu, không cần phải làm căng. Hơn nữa," Hắn lấy tay che miệng, đầy ẩn ý nhắc nhở,

"Người bị đánh này, anh ta có anh họ là người thừa kế gia tộc Santos ở Argentina…"

Lời còn chưa dứt, mắt Rosa mở to, cô quay đầu nhìn về phía Gasol.

Quả nhiên, khí thế của Gasol lập tức thay đổi.

Họ này đã khắc vào tim anh ta bao năm trời, như một vết sẹo ăn sâu vào da thịt, dù có cắt bỏ cũng không thể xóa đi. Chỉ cần nghe nhắc đến, cơn giận dữ trong lòng Gasol đã bùng lên.

Khóe miệng anh ta giật giật liên hồi, dù Rosa không thấy được ánh mắt sau cặp kính râm, cô vẫn cảm nhận được sát ý sắc bén tột cùng. Đó là mối hận không thể che giấu, là sự căm thù đến mức muốn xé xác đối phương ra thành trăm mảnh.

Nhân viên kia nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi lớn, vô thức lùi hai bước. Hắn nhìn quanh, định gọi đồng nghiệp đến thế chỗ mình.

Rosa sững sờ đến mức không nói nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!