Chương 32: Arslen

Vào khoảng năm, sáu giờ sáng, Trình Thù đã tỉnh dậy.

Bên ngoài cửa sổ trời đã mờ sáng, ánh sáng len qua khe hở của rèm cửa, chiếu rọi những hạt bụi bay lơ lửng trong không trung.

Anh nhìn Rosa vẫn còn say ngủ, rồi vén chăn xuống giường.

Bàn chân trần chạm xuống nền gạch lạnh lẽo, anh chậm rãi ngồi xuống một góc ghế sofa. Sau một lúc suy nghĩ, Trình Thù thành thạo lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá, châm lửa.

Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, đầu điếu thuốc lập lòe đỏ tắt giữa những ngón tay anh. Anh lặng lẽ nhìn Rosa đang thở đều trong giấc ngủ.

Điều hòa vẫn đang thổi hơi lạnh, nhưng mồ hôi anh lại túa ra khắp người—anh lại mơ thấy quá khứ.

Có lẽ cái ôm chân thành của Rosa tối qua quá đỗi ấm áp, khiến anh nhớ lại những ký ức mình không thể chạm tới nữa.

Mẹ của Trình Thù đến từ một bộ lạc miền trung Nội Mông. Trước khi sang Mexico, bà đã theo phong tục của gia đình xỏ lỗ tai cho anh—lỗ bên phải, vì anh là con một.

Sau này, khi Sergio hòa nhập vào gia đình, người phụ nữ vĩ đại và tràn đầy tình yêu thương ấy đã xem cậu như đứa con thứ hai, rồi xỏ thêm một lỗ trên tai trái của Trình Thù. Bà dặn dò anh rằng từ nay anh không còn là con một nữa, hãy coi Sergio như ruột thịt của mình.

Bà nói, bê con được sinh ra bởi ai không quan trọng, miễn là nó thuộc về bà. Kể từ lúc ấy, gia đình họ càng ra sức lao động để kiếm tiền, để nuôi dưỡng hai đứa trẻ khôn lớn.

Dù bận rộn đến đâu, mẹ của Trình Thù cũng hiếm khi vắng mặt trong những trận đấu bóng của anh. Trong giấc mơ, bà vẫn luôn đúng giờ xuất hiện trên khán đài.

Mỗi khi anh ngã xuống vì tranh bóng, nhíu mày vì đau đớn, bà đều che miệng cười lớn: —

"Arslen, đứng dậy đi, hãy làm một chiến binh!"

Arslen—cái tên mà mẹ anh đã mất hai ngày hai đêm để nghĩ ra, cái tên đã bị Trình Thù chôn vùi trong quá khứ.

Trong tiếng Mông Cổ, nó có nghĩa là

"sư tử dũng cảm và chính trực".

Những hình ảnh mẹ động viên anh đừng sợ hãi đã phai màu thành đen trắng, nhưng dòng máu bà để lại trong anh vẫn đang cuồn cuộn nóng bỏng. Trình Thù chậm rãi nhả một hơi khói, khóe môi nhếch lên nụ cười trầm thấp.

Một lúc lâu sau, anh xoa xoa sống mũi vì mệt mỏi, dập điếu thuốc, rồi bước đến gọi Rosa: Rosa, dậy thôi.

…Ừm?

Hôm nay, giấc ngủ của Rosa rất ngon, nên lúc bị đánh thức, tâm trạng cô cũng rất tốt. Cô lim dim mắt, nửa người trườn ra khỏi giường, vươn cánh tay thon dài ôm lấy cổ Trình Thù.

Hít vào mùi hương của anh, cô ngang nhiên kéo anh xuống thấp hơn một chút, giọng nói khàn khàn, có chút quyến rũ:

"Sebastiano, anh hút thuốc từ sáng sớm à?"

Trình Thù thu lại ánh mắt, siết nhẹ cánh tay để kéo cô lên, khẽ ừ một tiếng.

"Tâm trạng lại không tốt sao?"

Rosa buông tay, táo bạo lần theo đường nét cơ bắp của anh, trượt xuống vùng tam giác, xoay một vòng khiêu khích.

Đôi mắt Trình Thù hẹp lại ngay tức khắc, anh nắm chặt cổ tay cô, bóp đến đỏ lên, ngăn cản hành động tiếp theo.

"Không, chỉ là mơ thấy một giấc mộng đẹp, có chút không quen."

Anh nhướng mày cảnh cáo cô.

Nhưng hôm nay, Rosa không hề sợ hãi. Cô tiến lại gần, ngước mắt nhìn anh, tự tin chọn cho mình một biểu cảm hoàn mỹ nhất, rồi nhanh chóng li3m nhẹ khớp ngón tay anh.

"Sebastiano, tâm trạng tốt thì nên làm vài chuyện xấu." Cô cười rạng rỡ, cảm thấy vui, cũng muốn khiến anh vui, vì vậy ngón tay cô lại khó nhọc gõ nhẹ một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!