Chương 30: Anh chưa bao giờ nói yêu

Rosa do dự trong giây lát, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, trong khi tiếng hát lãng mạn vui vẻ bên tai dần trở nên mơ hồ.

Cô cảm thấy như bị cuốn vào một xoáy nước kinh ngạc, gần như không thể cưỡng lại mà trôi nổi và đắm chìm trong đó.

Rosa hít một hơi thật sâu, xác nhận lại ý của Trình Thù rất lâu, mới phát hiện anh thực sự không hề đùa cợt—anh đang hỏi cô về suy nghĩ đối với cầu hôn.

Gasol và Sergio đều thức thời mà im lặng, trong không gian chật hẹp, tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Rosa.

Hàng mi dài của Rosa khẽ run lên như cánh bướm, một lúc sau, cô nhẹ giọng nói:

"Sebastiano, thật ra em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này."

Trình Thù đưa tay bóp nhẹ gáy cô, chậm rãi vuốt v3, nhướng mày ra hiệu cho cô tiếp tục.

Cảm giác thô ráp sau gáy khiến da đầu Rosa tê dại, vô thức tựa vào phía sau. Cô cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, ngón tay bất giác co rút lại.

Đột nhiên, Rosa cảm thấy có chút xấu hổ, giọng nói càng lúc càng nhỏ:

"Phoenix đã xóa sạch những ảo tưởng của em, tình cảm sai lầm và hoang đường của cha mẹ khiến em chẳng còn chút mong đợi nào với gia đình. Em luôn nhìn rõ điều đó, sẽ không có ngày đó với em đâu. Anh là người đầu tiên coi em như một người phụ nữ bình thường, còn em chỉ là…"

Rosa. Trình Thù đột nhiên ngắt lời cô.

Rosa cố chấp muốn nói tiếp, nhưng anh lại dứt khoát cắt ngang sự tự ti của cô: Em chỉ là chính em.

Dáng vẻ anh vẫn cao ngạo như trước, giọng điệu lúc này cũng chẳng thể gọi là thân mật, nhưng lại khiến Rosa ngay lập tức im lặng.

Trình Thù hạ cửa kính xe, chỉ để lại một khe hở rộng hai ngón tay. Cơn gió oi bức bên ngoài lùa vào, thổi ngứa ngáy trên gò má Rosa, cô vén lọn tóc lòa xòa, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Anh nhìn thẳng phía trước, giọng điệu bình thản: "Đêm rời Tijuana, em đã khóc. Khi đó, anh đã nói với em, em thuộc về anh, và người của anh phải được tôn trọng. Bây giờ anh nhắc lại lần nữa—thực ra em thuộc về chính mình. Chuyện quá khứ chỉ là cát bụi, em là chủ nhân của chính mình.

Sự tự ti—anh không thích từ đó xuất hiện trên người em. Hãy mạnh dạn lên, giống như lần đầu tiên em dám đối đầu với Javier.

"Trình Thù ghé sát tai cô, nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình chơi đùa, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy:"Giống như lần đầu gặp mặt, em đã khiêu khích anh một cách táo bạo."

Hơi thở của Rosa dần trở nên nặng nề, rất lâu không lên tiếng. Cô như đang suy nghĩ điều gì đó, bờ vai căng cứng khẽ run rẩy.

Một lúc sau, Trình Thù rút từ trong áo ra một điếu thuốc. Anh cúi đầu giữ cằm Rosa, phớt lờ ánh nước lấp lánh trong mắt cô, chỉ để cô hơi hé môi, ngậm lấy điếu thuốc.

Sau đó, anh lấy ra một chiếc bật lửa nhựa mới, tách tách mấy lần rồi châm lửa, lấy tay che gió, cúi mắt giúp cô đốt thuốc.

Hút đi.

Sergio và Gasol đều ngỡ ngàng nhìn qua gương chiếu hậu, ngay cả Rosa cũng sững sờ. Cô đoán được đây có lẽ là lần đầu tiên Trình Thù tự tay châm thuốc cho người khác.

Ngón tay cô ngừng lại trong giây lát rồi mới kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi rít hơi đầu tiên. Vị khói mạnh mẽ lập tức xộc vào miệng, Rosa không quen, quay đầu ho sặc sụa.

Một lát sau, cô chỉ vào chiếc bật lửa rẻ tiền hơn trước hỏi:

"Sebastiano, sao anh lại đổi bật lửa?"

Trình Thù lắc lắc nó hai cái, kẹp một điếu thuốc vào miệng mình, châm lửa, má hóp nhẹ, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói:

"Cái kia bị hỏng, đang sửa."

Ngửi mùi thuốc, anh hạ kính xe xuống thấp hơn một chút, không khí nóng bên ngoài lập tức tràn vào, xua tan làn khói trong xe.

Rosa bắt chước Trình Thù, vụng về hút thuốc mạnh, cố gắng làm quen với hương vị của nó. Rất lâu sau, cô đột nhiên nói mà không theo logic nào: Thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!