Chương 3: Cheng Shu

Bản nhạc kết thúc rồi chuyển sang bài khác, bóng người giao thoa trên tường, phát ra những âm thanh ngột ngạt.

Cơ bắp trên cánh tay Trình Thù khẽ căng lên, như thể đây là bản năng bẩm sinh của đàn ông, anh thuần thục dẫn dắt cuộc chơi này.

Men theo phần bụng mềm mại của người phụ nữ, anh đặt những nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, sau đó dừng lại, đưa tay trái ra.

Thấy sắc mặt cô dần ửng hồng, ánh mắt phủ một tầng hơi nước, anh liền đẩy nhanh nhịp độ, cho đến khi nhìn thấy Rosa bất giác co rút đầu ngón chân, sống lưng đột ngột căng cứng, lúc ấy anh mới chậm rãi thu tay về.

Ánh mắt Trình Thù nhàn nhạt, anh li3m đi giọt nước đọng trên môi, không chút khách sáo bình luận: Ngọt.

Rosa cảm nhận dòng nhiệt chảy tràn khắp tứ chi, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, bò dậy. Cô đẩy anh dựa vào đầu giường, ngón tay hơi run, vất vả cởi bỏ chiếc sơ mi đã mở cúc phân nửa của anh.

Cô cúi người, định hôn lên môi anh.

Ngay khoảnh khắc cảm nhận được ý đồ của Rosa, Trình Thù lại khẽ nghiêng mặt, để cằm lướt qua môi cô.

Rosa sững lại hai giây.

Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, một cảm giác khó tả dâng lên, khiến cô có chút do dự, không dám tiếp tục.

"Anh không thích vậy sao?"

Trình Thù nhíu mày, ngón tay ấm nóng vuốt v3 vành tai cô, giọng bình thản:

"Không phải. Tôi không có thói quen hôn người mình không yêu."

Anh tựa vào tường, đột nhiên cảm thấy lưng hơi cấn, liền đưa tay chạm vào khẩu súng đang đeo bên hông, tháo xuống.

Anh hất cằm, đưa khẩu súng cho cô:

"Để lên bàn cạnh giường."

Rosa ngẩn người vì hành động quá thẳng thắn này. Cô do dự vài giây rồi đưa tay nắm lấy khẩu súng.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô chạm vào một thứ tượng trưng cho quyền lực và nguy hiểm như vậy, lạnh lẽo.

Cô tưởng rằng mình đã che giấu rất khéo, nhưng vẫn không nhịn được xoa nhẹ thân súng hai giây, sau đó mới xoay người, đặt nó vững vàng trên bàn, còn cố tình để họng súng hướng về phía tường.

Thời gian như được tăng tốc.

Cổ họng Trình Thù khẽ động, mạch máu trên thái dương hơi giật nhẹ, mấy sợi tóc ướt bết vào trán anh.

Kim đồng hồ từ phút mười lăm lướt qua bốn mươi ba, anh yên lặng nhìn Rosa đang cúi người, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc cho thư giãn.

"Hút thuốc. Cô có không?"

Câu nói này rơi vào đúng tâm ý Rosa.

Cô cố che giấu nụ cười sắp lộ ra, ngước mắt nhìn anh bằng vẻ vô tội:

"Có chứ, hôm nay tôi vừa mới mua đấy!"

Anh kéo váy chạy nhanh xuống giường, từ bàn trang điểm lấy ra một bao Marlboro.

Trình Thù nhìn chằm chằm vào lớp vải lụa xanh lướt qua trước mắt, cánh tay dài vươn ra, tiện thể nhặt lên vài tờ khăn giấy, chỉnh lại phần quần bị xộc xệch.

Rosa trở lại rất nhanh, cô bò lên đùi Trình Thù, đặt đầu điếu thuốc trước môi anh.

Khoảnh khắc ngậm điếu thuốc, Trình Thù vô thức nhếch môi, nhưng anh không nhận lấy chiếc bật lửa rẻ tiền mà cô đưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!