Chương 29: Em cũng thích kiểu cầu hôn như vậy sao?

Giọng điệu của Sergio có chút khiêu khích, bên cạnh đó Gasol theo phản xạ đổi tư thế. Anh ta đeo kính râm, hơi rụt sang một bên, sợ rằng Trình Thù sẽ mắng luôn cả mình.

Giây tiếp theo, bốp một tiếng, Trình Thù lập tức gập màn hình hiển thị xuống.

Anh ngả ra sau, tựa lưng vào ghế da cũ kỹ đang bong tróc, ngón tay thon dài bóp nhẹ phần cổ và vai, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến gương chiếu hậu, lạnh lùng cất giọng với Sergio: …Cậu có bệnh à?

Nghe xong câu này, Sergio lại càng cười thỏa mãn hơn, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười trêu chọc. Hắn lôi từ túi ra một viên kẹo cao su, xoay người đưa cho Rosa đang hoàn toàn mơ hồ:

"Cô em, kẹo cao su vị nho."

Rosa ngẩn người một lát, sau đó bóc kẹo bỏ vào miệng, vị ngọt nhẹ của trái cây lập tức lan tỏa. Cô hài lòng nheo mắt lại, không nhịn được mà hỏi: Cây vạn tuế trổ hoa

"là gì? Ở Mexico không có cách ví von như vậy."

Sergio liếc nhìn đèn giao thông đang đếm ngược, chậc một tiếng, cố ý vẫy tay ra sau:

"Lại đây, tôi nói nhỏ cho cô nghe."

Rosa vẫn chưa hiểu gì, vừa nhai kẹo vừa nghiêng người lại gần ghế lái. Mãi đến khi Sergio đặt tay lên sau đầu cô, cô mới ngước mắt lên và chạm phải ánh mắt xám sâu thẳm của anh ở cự ly gần, lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô còn chưa kịp mở miệng, một luồng gió lạnh đột nhiên lướt qua gò má, ngay sau đó đầu của Sergio bị đẩy mạnh sang một bên.

Trong mắt Trình Thù lóe lên tia mất kiên nhẫn, anh lạnh lùng nhìn Sergio đầy cảnh cáo, rồi kéo Rosa vào sát mình hơn.

"Hắn đang trêu em, không nhận ra sao?"

Giọng Trình Thù trầm thấp.

Rosa lắc đầu.

Bên ngoài cửa kính xe, đèn giao thông chuyển màu. Sergio thu ánh mắt đầy ẩn ý lại, hít sâu một hơi, một tay xoa đầu, tay kia nắm vô lăng rồi đạp ga.

"Cái tay của anh mạnh thật đấy, chẳng nể mặt ai cả."

Gasol khoanh tay, vẻ mặt hả hê:

"Sếp còn có thể mạnh hơn nữa đấy, lần sau nếu muốn chịu đòn thì cứ thử đi."

Trình Thù khẽ hừ một tiếng, lười biếng nâng cằm Rosa lên.

Tựa vào lồ ng ngực anh, Rosa đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi, liền thắc mắc:

"À đúng rồi, khi nãy anh hỏi… Möhgr? Möhgr là ai? Sao nghe giống tên người Đức thế?"

Trình Thù:

"Em đoán đúng rồi, cậu ta là người Đức, cũng có thể xem là một nửa bạn của anh."

"Hắn cũng ở Mexico sao?"

"Không, hắn thường sống ở châu Âu. Anh quen cậu ta nhiều năm rồi nhưng gặp nhau không nhiều lắm. Anh ta không thuộc tổ chức của Demonio," Trình Thù mở lại chiếc màn hình gập, nhập một dãy mật khẩu, sau khi hàng chữ số xanh bạc biến mất, một bức ảnh bật lên.

"Bức ảnh của Gasol chắc đã mất rồi, nhưng anh vẫn còn một tấm đây."

Trình Thù khẽ nâng cằm, đưa ảnh cho Rosa xem.

Cô tò mò chạm vào màn hình để phóng to rồi thu nhỏ bức ảnh.

Trong ảnh là một khu rừng nhiệt đới ở Trung Mỹ, những cây cổ thụ sừng sững vươn thẳng lên trời, mỗi thân cây đều to đến mức hai người ôm mới xuể. Ở giữa là một vùng đất trũng bị giẫm đạp bằng phẳng, những bụi cây thấp bị nghiêng ngả sang hai bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!