Ngoài cửa sổ, cơn gió ấm áp thổi vào, làm những lọn tóc lưa thưa của Rosa bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Bên tai cô chỉ còn lại giọng nói của con vẹt.
Nó nghiêng đầu, nhảy hai bước, giọng nói líu ríu không rõ ràng:
"Sebastiano… nguy hiểm."
Rosa bỗng cảm thấy kỳ lạ, cô sờ cánh tay nhỏ lạnh ngắt của mình, lo lắng hỏi Trình Thù:
"Sao nó cứ nói anh nguy hiểm vậy?"
Trình Thù siết chặt quai hàm, không trả lời ngay.
Anh cau mày, cúi xuống cầm ly nước, dập tắt tàn thuốc. Hai tay chống eo, ánh mắt đảo quanh căn phòng khi Rosa lặp lại câu hỏi lần thứ hai.
Gót giày da nện xuống sàn gỗ phát ra âm thanh giòn giã: cạch…cạch…cạch. Anh đột nhiên đứng khựng lại, nhưng âm thanh đó không dừng mà còn trở nên rõ ràng hơn, từng nhịp gấp gáp hơn.
Chỉ trong giây lát, vẻ mặt Trình Thù thay đổi đột ngột, anh sải bước dài, trong tiếng động ngày càng lớn lao vút về phía Rosa.
Rosa còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm chặt từ sau lưng, nháy mắt lao ra khỏi cửa sổ.
Sergio, chạy đi!!!
Căn phòng nằm trên tầng ba, cách mặt đất gần mười mét.
Rosa hoảng hốt bị anh bế nhảy ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức cảm giác mất trọng lượng dữ dội ập đến, trái tim cô như bị treo ngược. Thời gian như chậm lại vô số lần, cô sợ hãi ôm chặt lấy Trình Thù, bên cánh mũi thoáng qua mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Rosa cảm nhận nhiệt độ nơi lồ ng ngực anh, chiếc áo sơ mi rộng lớn tung bay theo gió. Đôi mắt cô run rẩy, trong lúc rơi tự do, cô ngước lên nhìn khung cửa sổ nhỏ kia.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, bức tường rạn nứt, ngọn lửa cam đỏ tựa như một con quái vật đang nuốt chửng mọi thứ, cuồn cuộn trào ra từ cửa sổ.
Trình Thù ghì chặt đầu Rosa trong lòng bàn tay, cùng vô số gạch đá và mảnh kính rơi xuống, cả hai lao mạnh vào hồ bơi nhỏ ở sân sau khách sạn.
Nước lạnh tức thì nhấn chìm hai người, tạo thành một cột nước cao hai mét.
Cú va chạm mạnh khiến Rosa vô thức buông tay, những viên đá vụn lao xuống nước, cuốn cô xoay vòng. Một mảnh gạch nhọn lướt qua cổ cô, dòng nước cuốn theo vệt máu loang ra.
Trình Thù thấy cô dần mất kiểm soát, mắt anh nheo lại, cố gắng bơi về phía cô. Nhìn thấy Rosa chới với trong nước, lòng anh dâng lên sự sốt ruột, mũi cũng sặc không ít nước.
Anh vươn người xuống, cánh tay bị cào rách vô số vết thương, mãi mới chạm được đến mắt cá chân cô.
Trình Thù siết chặt vòng tay, kéo cô ngoi lên mặt nước.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khách sạn bùng cháy dữ dội đã sụp đổ hoàn toàn, vô số mảnh vỡ rơi xuống hồ bơi.
Trình Thù thậm chí còn chưa kịp đưa Rosa thoát ra đã bị chôn vùi hoàn toàn.
Rosa nhắm mắt, gục trong góc.
Trình Thù nửa người che chắn trên lưng cô, trong không khí chỉ còn lại mùi máu tanh nhạt nhòa và hơi nước lạnh lẽo.
Cô yếu ớt ho khan, áo sơ mi ướt sũng dính chặt vào da thịt, đôi chân trần lấm lem bụi đất.
Bên trong đống đổ nát đầy nguy hiểm, bên tai cô vang lên những tiếng ù ù liên hồi, đầu đau đến rơi nước mắt.
Thế giới dường như đã trở nên tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Rosa khàn giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!