Sáng hôm sau, Rosa bị đánh thức bởi tiếng ồn.
Tối qua cô ngủ không ngon, chập chờn tỉnh dậy rồi lại thiếp đi. Nhưng ít nhất, cơn đau bụng dưới đã biến mất. Cô cúi xuống nhìn thoáng qua bụng mình, hơi khó hiểu—dường như tối qua, khi Trình Thù ôm cô ngủ, bàn tay anh đã ủ ấm nơi ấy thật lâu.
Tiếng trò chuyện trầm thấp của mấy người đàn ông vẫn còn tiếp tục.
Rosa đảo mắt nhìn quanh phòng, phát hiện trên tủ đầu giường có thêm vài chiếc vali lạ, nhưng không thấy bóng dáng Trình Thù.
Cô khó nhọc ngồi dậy, kéo chăn xuống rồi lần theo âm thanh đi tìm anh.
"Mai cậu về Tijuana hay đâu?"
Trình Thù ngồi trên sofa, chân phải vắt lên chân trái, giật nhẹ cà vạt, quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.
Sergio nhún vai, cam chịu đáp:
"Tôi phải đi Salvador trước. Gần đây tập đoàn Gonzalo đã chuyển trọng tâm trung chuyển hàng hóa sang đó."
Trình Thù nheo mắt, giơ ngón tay chỉ về phía Sergio, cất giọng:
"Tình hình Salvador dạo này thế nào?"
Gasol ngồi cạnh, kiếm một cái bàn cao rồi thu lu trên đó trong tư thế kỳ quặc. Anh ta vẫn đeo kính râm, hai tay khoanh trước ngực, miệng ngậm một viên kẹo, nhanh miệng trả lời trước:
"Salvador dạo này yên ổn hơn nhiều. Các ông trùm thế lực đều ra lệnh cho đám đàn em đang làm việc ở nước ngoài không được quay về."
Hửm? Sao vậy?
Gasol bật cười, giải thích với Trình Thù:
"Có một gã người Đức đến, thân phận rất cao. Nghe nói có kế hoạch tổ chức một cuộc duyệt binh đa quốc gia ở Salvador. Dù chưa xác định chính xác, nhưng tất cả phe phái đều định tạm thời thu mình lại."
Người Đức?
Gasol vừa dứt lời, Trình Thù và Sergio nhanh chóng liếc nhau, lập tức nghĩ đến một người.
Sergio ồ một tiếng, lục lọi trong túi một đống giấy tờ lộn xộn rồi rút ra một tấm ảnh nhàu nát, đưa cho Trình Thù.
Đúng, là anh ta.
Trình Thù nhận lấy bức ảnh, cúi mắt nhìn rồi bóp sống mũi, cảm thấy thật hết nói nổi.
Sergio cũng tò mò thò đầu qua xem, lập tức sững người.
Tấm ảnh được chụp lén từ xa. Trong hình, một người đàn ông đặt một chân lên bậc thang trực thăng, mái tóc vuốt ngược ra sau, đeo kính râm trên gáy. Đôi mắt xanh nheo lại, nở nụ cười bất cần khi đánh giá xung quanh.
Anh ta cao lớn, bờ vai rộng rãi khiến bộ đồ bó sát càng thêm nổi bật. Đôi chân dài mang giày bốt Martin, bên ngoài khoác áo chống đạn, mái tóc vàng óng giữa đám đông vô cùng chói mắt, toát lên phong thái quân nhân sắc bén.
… Thật sự là Möhgr?
Sergio nhướng mày, hơi bất ngờ hỏi.
Trình Thù vung vẩy bức ảnh, vỗ vào lòng bàn tay, phát ra tiếng bốp bốp:
"Ừ, ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây."
Nói xong, anh giơ tay vỗ mạnh vào ngực Sergio, trêu chọc:
"Đi sớm đi, tranh thủ lúc Möhgr còn ở đó thì cậu có thể sống yên ổn thêm vài ngày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!