Chương 24: Bóng dáng của chính anh

Ngón tay của Rosa cảm thấy nóng ran.

Chiếc lồng kính cách ly anh khỏi thế giới như thể đã vỡ nát, để cô có thể cảm nhận được cơn gió len qua những kẽ nứt.

Trong mắt cô lộ ra một chút mơ hồ – một người đàn ông như anh cũng có lúc yếu đuối sao?

Hồi nhỏ, khi còn ở Phoenix, mỗi lần cô bị ngã và trầy xước, Fiona luôn cúi xuống hôn lên vầng trán hoặc gần vết thương để an ủi cô.

Rosa dần tỉnh táo lại, bất chấp cơn đau mà nhích lên một chút. Cô bắt chước cách Fiona chữa lành vết thương, khẽ hôn lên đuôi mắt của Trình Thù.

Trình Thù bị bất ngờ đến mức sững lại.

Hai gương mặt ở rất gần nhau. Cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm, ánh nhìn kiên định, đến mức anh có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên gò má cô.

Anh cảm nhận được sự yếu ớt của cô.

Đôi mắt anh cụp xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán cô, rồi đưa tay véo nhẹ lên má cô.

Chỉ vài giây sau, anh lật người ngồi dậy, kéo chăn ra và hỏi: Sao lại đau bụng?

Rosa cảm nhận một lát, rồi có chút ngượng ngùng ôm lấy bụng, cắn môi khó xử mà đáp:

"Hình như là… đến kỳ rồi."

Anh với tay bật chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, lật tấm chăn khách sạn lên. Ánh sáng làm lộ ra vết máu thấm trên ga giường.

Trình Thù hơi nhíu mày, nhanh chóng xuống giường, lấy một chiếc áo vest gấp lại, đặt dưới hông cô.

Rosa khó nhọc nhích người một chút, nghiêng đầu bối rối hỏi:

"Sao anh lại lấy áo sơ mi của mình lót vậy?"

Trình Thù không dừng động tác, tùy tiện khoác chiếc áo khoác dày lên người. Khi kéo khóa áo, anh bình thản đáp: Bẩn rồi.

Rosa khựng lại, nhớ đến người phụ nữ trơ tráo buổi chiều nay. Anh thấy ghê tởm vì bị cô ta chạm vào sao?

Cô cụp mắt, tự dưng muốn bật cười.

"Sebastiano, cái áo vest này rất đắt đấy, dùng để lót máu cũng bẩn lắm. Dùng áo của em là được rồi."

Trình Thù nâng nhiệt độ điều hòa lên, vài bước đã đến bên cạnh cô, cẩn thận đắp lại chăn,

"Không bẩn. Ở yên đây đợi anh, đừng đi đâu cả."

Anh đi đâu vậy?

Anh nhìn xuống giữa hai ch@n cô, thản nhiên đáp: Ra cửa hàng.Lối đi bằng gỗ cũ kỹ trong khách sạn kêu kẽo kẹt dưới mỗi bước chân anh. Trình Thù kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai, sải bước xuống cầu thang xoắn ốc.

Bên ngoài tối om, chỉ có vài ánh đèn leo lắt.

Giờ này không biết có cửa hàng nào còn mở không, nhưng anh đành đánh cược một phen.

Chiếc xe chìm vào màn đêm. Trình Thù nâng mức cảnh giác lên 100%.

Trời lại đổ mưa, lớn hơn lúc trước rất nhiều. Trong xe vang lên tiếng gạt nước hoạt động đều đặn, hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách. Anh châm một điếu thuốc, khói lan tỏa khắp không gian kín.

Không có Rosa bên cạnh, anh cũng chẳng cần bận tâm đ3n chuyện cô hít phải khói thuốc nữa.

Anh nhấn ga, liếc nhìn tin nhắn từ Pablo gửi đến – địa điểm giao dịch của băng đảng tối nay. Trình Thù cười nhạt, bẻ lái tránh đi hướng đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!