Chương 23: Anh khóc sao?

Hai người sau phút dây dưa đã tắm rửa sạch sẽ, Rosa ướt sũng dán sát vào lồ ng ngực nóng rực của Trình Thù, lười biếng nằm nghiêng trên chiếc giường gỗ kêu cọt kẹt.

Đêm ở San Pedro Sula không hẳn yên tĩnh, thỉnh thoảng dưới ánh sao lại vang lên vài tiếng côn trùng kêu.

Trình Thù vòng tay ôm lấy cô, cơ bắp săn chắc của anh tương phản với cánh tay mềm mại của Rosa. Cằm anh lười biếng tựa vào cô, tay thoắt ẩn thoắt hiện chơi đùa với ngón tay cô.

Một lúc sau, Rosa cất giọng trầm thấp hỏi:

"Sebastiano, hình xăm trên ngực anh là gì thế?"

Trình Thù nhắm mắt, ngón tay vẫn không ngừng vuốt v3, trả lời:

"Là một câu châm ngôn bằng tiếng Latin, Per aspera ad astra."

Anh chậm rãi đọc lên, từng chữ rõ ràng, Rosa có thể cảm nhận được lồ ng ngực anh rung nhẹ theo nhịp giọng trầm thấp.

Hai giây sau, Trình Thù khẽ cười như đang dỗ dành trẻ con:

"Đoán ra nghĩa không?"

Tiếng Tây Ban Nha là một nhánh của ngôn ngữ Latin, có khá nhiều điểm tương đồng. Rosa ừm một tiếng thật dài, cố gắng liên tưởng rồi lẩm bẩm:

"Chắc là… cái gì đó về nghịch cảnh? Em đoán không ra."

Anh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nói:

"Đoán gần đúng rồi, nó có nghĩa là"Vượt qua chông gai để chạm đến những vì sao.'

"Rosa trở mình vài cái, đối diện với Trình Thù, chống tay lên tai, hỏi:"Vậy là… xuyên qua nghịch cảnh, vươn tới tinh tú?Trình Thùừm" một tiếng, vẫn nhắm mắt.

Rosa chăm chú nhìn gương mặt anh, như có một lực vô hình thôi thúc, cô đưa ngón tay chạm vào anh. Từ ấn đường đến nhân trung, dừng lại một chút rồi trượt xuống đôi môi.

Trình Thù mở mắt, con ngươi đen sẫm lấp lánh sắc dục. Những sợi tóc ẩm ướt bết trên trán anh, khiến khuôn mặt thường ngày lạnh lùng nay lại mang chút vẻ vô tội.

Anh nắm lấy ngón tay nghịch ngợm ấy, kéo xuống một chút rồi nhẹ nhàng ngậm vào miệng.

Răng anh chạm nhẹ vào đầu ngón tay Rosa, cảm giác nóng ấm ẩm ướt khiến cô rụt lại theo phản xạ.

Nhưng Trình Thù không làm khó cô thêm, chỉ nhìn cô giãy giụa, khóe mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng lau khô ngón tay cô, nói: Ngủ đi.

Rosa khẽ thì thầm:

"…Sebastiano, rốt cuộc anh đã trải qua những nghịch cảnh gì vậy?"

Lần này, Trình Thù không trách cô tò mò nữa, chỉ là ý cười phai nhạt đi đôi chút, im lặng không nói.

Rốt cuộc là nghịch cảnh gì?

Trình Thù trả lời cô trong giấc mơ.

Lần đầu tiên sau mười mấy năm, anh mơ lại cảnh tượng ấy. Điều này khiến anh vừa ngỡ ngàng vừa hoang mang, vì anh từng nghĩ cha mẹ mình sẽ không bao giờ quay lại gặp anh nữa.

Lúc này, anh chỉ là một bóng người trong suốt mà không ai nhìn thấy, bất lực đứng đó—

Trình Thù khoảng mười bốn, mười lăm tuổi cùng Sergio lướt qua trước mặt anh. Cả hai đều toát lên nét thanh xuân trong trẻo, trên người phảng phất mùi bùn đất sau vận động.

Sergio cười hỏi:

"Shu, tối nay mẹ sẽ nấu gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!