Chương 22: Rosa, hãy nhớ lấy ánh mắt anh

Tiếng súng vang lên gọn gàng, dứt khoát, sau hai tiếng nổ không còn âm vang nào nữa. Từ cửa sổ xe nhìn ra, trong màn mưa xám xịt, một người phụ nữ đeo kính râm giương ô, dứt khoát rời đi. Bóng lưng của cô ta nhanh gọn, không chút do dự.

Rosa có chút căng thẳng, cô lùi lại, ngón tay vô thức siết chặt dây an toàn, hỏi:

"Đây có phải là sát thủ giống như Gasol không?"

Trình Thù không hề dao động, ánh mắt anh nhìn về phía xa, đáp:

"Vừa đúng, vừa không đúng."

Hử?

"Gasol là sát thủ, nhưng chỉ nghe lệnh của anh, không làm mấy việc này. Người phụ nữ em vừa thấy là sát thủ của tổ chức. Vừa nãy em hỏi tại sao phải nộp thuế cho bọn họ? Đây," Trình Thù hơi ngẩng cằm, ra hiệu,

"Chính là kết cục của những kẻ không chịu nộp thuế. Bọn họ bị ép phải nhận sự"bảo vệ

"của tổ chức. Nếu trong vòng một ngày không nộp thuế, chính họ hoặc gia đình họ sẽ phải gánh chịu hậu quả."

Rosa sững sờ.

Cô không biết nên dùng từ gì để miêu tả đám người này, có lẽ chỉ có thể gọi là tàn bạo.

Chiếc xe bị bắn trúng nhanh chóng bị một tên đàn em lẩm bẩm kéo đi. Phía trước, từ một chiếc xe đỏ cũ kỹ thò ra một người tài xế da đen. Ông ta ngoan ngoãn móc từ túi ra một xấp tiền, đợi người phụ nữ đếm xong rồi mới được cho đi.

Rất nhanh, đến lượt Trình Thù.

Anh hạ cửa kính xe, dùng hai ngón tay kẹp một ít tiền mặt đưa ra.

Người phụ nữ này có vẻ là một đầu lĩnh nhỏ trong băng đảng. Cô ta nhìn Trình Thù đầy giễu cợt, nhai kẹo cao su, trên sống mũi có một hình xăm mảnh màu xanh đen kéo dài xuống cằm.

Trình Thù lười biếng xé một bao thuốc mới, bật lửa châm thuốc. Khói thuốc lan trong làn mưa, khiến người phụ nữ kia bị sặc nhẹ.

Cô ta liếc nhìn vào trong xe, thấy Rosa đang cảnh giác.

"Người phụ nữ của mày à?"

Trình Thù tựa đầu vào gối, qua gương chiếu hậu, anh lười nhác nâng mắt lên, hai người đối diện nhau.

Rosa chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lác đác bên ngoài và tiếng chuỗi hạt Phật lách cách giữa những ngón tay của Trình Thù.

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi đáp: Ừ.

Giọng điệu và thái độ của anh chẳng hề tốt, khiến người phụ nữ kia nhíu mày, định kiếm chuyện. Cô ta cúi xuống, ghé sát cửa xe, hơi nước bốc lên từ người cô ta, mang theo chút ẩm ướt.

Cô ta gầy đến đáng sợ, trên người còn phảng phất khí chất uể oải của kẻ từng chạm vào thứ cấm kỵ. Cô ta hờ hững cụp mắt xuống, khiêu khích mà nắm lấy cổ áo của Trình Thù.

Trình Thù vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cô ta trêu chọc, không động đậy.

"Mày trông hợp khẩu vị tao đấy, tối nay chơi với tao một chút đi?" Cô ta li3m đôi môi khô, đầu ngón tay trượt xuống từng chiếc cúc áo sơ mi trắng cao cấp, khéo léo cởi từng nút một.

Nút thứ nhất, nút thứ hai…

Dưới sức nặng của trọng lực, vạt áo trễ xuống, để lộ cơ bắp rắn chắc của Trình Thù.

Rosa dán mắt vào động tác của người phụ nữ, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.

Đột nhiên, ngón tay người phụ nữ dừng lại. Cô ta dùng móng tay vẽ một vòng tròn mơ hồ trên xương quai xanh của Trình Thù, thổi nhẹ một hơi mang theo mùi rượu nồng đậm.

"Trông có vẻ con đàn bà của mày cũng chẳng phải loại đứng đắn gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!