Chương 21: Một bó thay anh tặng

Mười phút trước.

Rosa tốt bụng giúp bà lão bán hàng thu tiền, đồng thời để ý đến vết sẹo trên tai bà.

Một nửa tai đã mất đi hình dáng ban đầu, trông như một khối thịt co rúm lại.

Rosa khựng lại, nụ cười trên môi dần biến mất. Cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, do dự một lúc rồi chỉ tay về phía tai của bà lão.

Cô sợ mình có phần đường đột, nhưng lại càng sợ bỏ lỡ cơ hội giúp đỡ bà.

Bà ơi. Rosa khẽ ra hiệu, lịch sự hỏi,

"Bà có cần giúp gì không?"

Bà lão nhìn cô một lúc mới hiểu được ý tốt của Rosa. Bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu, giọng nói run rẩy:

"Chuyện từ lâu lắm rồi. Cô có muốn nghe một câu chuyện không?"

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Rosa đã nghe hết quãng đời khổ cực của bà.

Bà kể rằng, Honduras là một đất nước rất nghèo. Những ai có chút tiền bạc đều đã di cư sang Mỹ hoặc nơi khác từ lâu.

Gia đình không đủ sức che chở, bà bị bán làm vợ từ khi còn nhỏ.

Phụ nữ nơi đây không có địa vị, hôn nhân chẳng khác gì ngục tù. Chồng bà nghiện rượu, thường xuyên đánh đập bà. Phải đợi đến khi con cái trưởng thành, bà mới có thể trốn khỏi nơi đó.

Thời đại giờ đã thay đổi, không ít bạn trẻ có tư tưởng khác biệt.

Ở đằng xa, chỗ bán hoa tulip có mấy cặp đôi đang vui vẻ chọn hoa.

Những bó tulip vẫn còn vương giọt mưa, sắc hồng và vàng hòa quyện, trông tươi tắn rực rỡ.

Nhưng bà lão đã bạc trắng mái đầu, ngồi lặng yên như một gốc cây khô cằn, sinh khí đã dần cạn kiệt.

Bà lặng đi trong hồi ức, giọng chậm chạp:

"Cả đời này… tôi chưa từng nhận được một bông hoa nào."

Nỗi cô đơn trong lời nói khiến tim Rosa như mềm nhũn. Cô mím môi, bỗng nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía hàng bán hoa.

Trong lúc xếp hàng chờ, cô cúi xuống buộc dây giày, bất giác bị một cảnh tượng thu hút.

Trước cửa tiệm pizza, một gã đàn ông béo mặc áo sọc xanh đang đứng tựa vào chiếc xe tải trắng, vẻ mặt bực bội giật mạnh sợi dây trói một người phụ nữ.

Rosa vô thức cau mày, gần như nghĩ rằng mình nhìn nhầm.

Cô tiến về phía trước vài bước, thấy hắn đang nói chuyện với người qua đường, cuối cùng lại bất mãn rời đi.

Người phụ nữ kia trông đầy đau khổ, khiến lòng Rosa quặn thắt.

Cô định đến xem chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng chưa kịp đi xa, một lực mạnh bất ngờ đè lên vai cô.

Rosa bị kéo giật lại, tóc bay lên rồi rơi xuống.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Trình Thù.

Anh nắm chặt vai cô, lực mạnh đến nỗi khiến cô đau, cảm giác như sắp bị bóp nát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!