Dưới bầu không khí mập mờ và chua xót ấy, không bao lâu sau, gã đầu vàng mặc đồng phục cơ trưởng, yêu cầu cơ trưởng cũ rời khỏi buồng lái.
Rosa ngạc nhiên nhìn Pablo, người đang sải bước ngồi vào ghế lái chính, ngón tay cô khẽ run lên.
Cô chần chừ một lúc, giả vờ như không có gì thay đổi và hỏi:
"Pablo biết lái trực thăng à?"
Trình Thù khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn bóng lưng gã đầu vàng, cười đầy ẩn ý:
"Tất nhiên, anh không chứa kẻ vô dụng."
Khóe môi gã đầu vàng giật nhẹ, rồi trả lời Rosa qua tai nghe:
"Dưới trướng đại ca, ai cũng phải có một kỹ năng."
Rosa đáp qua loa một tiếng nhưng trong lòng vẫn không yên.
Cô lo lắng rằng chuyến bay này sẽ xảy ra sơ suất, bởi tâm trạng của Pablo chắc chắn đang bị ảnh hưởng bởi chuyện của phê cỏ.
Rosa trầm tư hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đột nhiên, Trình Thù lên tiếng chỉ thị:
"Pablo, cậu sang ghế phụ lái đi, hôm nay không cần cậu lái."
Gã đầu vàng sững người, có phần kinh ngạc.
Động tác chỉnh bảng điều khiển của anh ta khựng lại, cẩn thận quay đầu nhìn Trình Thù.
Gương mặt Trình Thù không biểu lộ cảm xúc, vẫn lãnh đạm như mọi khi.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, gã đầu vàng mới dám đổi chỗ, vì anh ta tin rằng Trình Thù chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Rosa nhướng mày, nhìn về phía Trình Thù.
Cô cảm thấy có lẽ Trình Thù đã nhận ra sự lo lắng của mình nên mới cố ý làm vậy.
Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng cô, khóe môi khẽ cong lên, cô hỏi:
"Sebastiano, đi thôi?"
Cạch! Cánh cửa máy bay đóng lại hoàn toàn.
Trình Thù lười biếng đổi tư thế, rút tập tài liệu ra, giọng trầm khàn: Đi thôi.
Từ Juárez đến San Pedro Sula mất khá nhiều thời gian, họ còn phải dừng chân ở vài thành phố để nghỉ ngơi.
Khi cả nhóm thực sự đặt chân đến Honduras, đã là ba ngày sau, vào buổi chiều.
Vừa xuống máy bay, Rosa đã cảm nhận được bầu không khí khác biệt nơi đây.
Nơi này có chút giống Tijuana, nhưng phức tạp hơn rất nhiều.
Dưới những bức tường xám loang lổ là những sạp hàng bán trái cây, những người bán rong mặc áo thun cam, quần short bò, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn vào ô cửa kính xe nơi Rosa đang ngồi.
Bên đường, một chiếc bán tải đỏ đỗ lại, lũ trẻ con ngồi trên thùng xe cười đùa, sau lưng chúng là một đống rác chất đầy lá khô và cành cây gãy.
Dưới những tòa nhà sơn vàng là khu chợ sầm uất, quần áo treo la liệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!