Rosa bước đến bên tường, nhìn những bức ảnh được gìn giữ cẩn thận, cảm xúc có chút dao động.
Cô nhẹ nhàng gỡ xuống một tấm ảnh, ở góc phải bên dưới có ghi ngày tháng: [2014.4.23].
Chữ số liền nét, mạnh mẽ phóng khoáng, Rosa nghĩ, có lẽ đây là nét chữ của Trình Thù.
Trong ảnh là một đứa bé sơ sinh vừa hé mở mắt, phía sau thấp thoáng là một đống đổ nát. Raphael bé nhỏ được một bàn tay lớn nâng đỡ, có vẻ như bức ảnh được chụp bằng điện thoại rồi in ra, nên chất lượng khá mờ.
Rosa bước thêm vài bước, lại lấy xuống một bức ảnh khác. Nét chữ lần này mang theo vài phần đè nặng, Rosa có thể cảm nhận được tâm trạng của người viết khi đó không hề tốt.
Trong ảnh, Raphael khoảng ba bốn tuổi, nhưng gầy gò xanh xao, làn da khô khốc không chút sức sống. Cậu bé nằm trên giường bệnh, truyền nước biển, đôi mắt mở to nhìn Trình Thù đang nửa quỳ bên cạnh đỡ lấy cậu.
Rosa nhìn Raphael yếu ớt như vậy, tim bỗng nhiên thắt lại. Cô kinh ngạc quay sang viện trưởng đang lặng lẽ đứng bên, hỏi:
"Lúc đó Raphael bị bệnh sao?"
Ánh mắt viện trưởng trầm xuống, bà thấp giọng đáp:
"Thời điểm đó, ngài Sebastiano gửi Raphael vào một cô nhi viện ở thành phố Chihuahua, mỗi tháng đều gửi tiền trợ cấp đầy đủ. Nhưng… có lẽ cô đã từng nghe về vụ án ngược đãi trẻ em gây chấn động cả Mexico mấy năm trước?"
Rosa lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của bà, tim cô chùng xuống, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Vụ bê bối ở cô nhi viện Chihuahua khi ấy đã gây xôn xao dư luận, tính chất cực kỳ nghiêm trọng và liên quan đến rất nhiều trẻ vị thành niên.
Không được cho ăn là chuyện thường, bị đánh đập, chửi bới, thậm chí xâm hại cũng là điều mà những đứa trẻ đó phải đối mặt hàng ngày.
Sau một hồi im lặng, Rosa hít một hơi sâu, giọng hơi run:
"Raphael… cậu bé không bị—"
Viện trưởng hiểu ý cô, khẽ lắc đầu:
"Không, đó là điều may mắn trong bất hạnh."
Vậy là tốt rồi.
Rosa cúi mắt, thầm nghĩ—cô hiểu rõ nỗi đau khi bị ép buộc, cái cảm giác bị giẫm đạp lên lòng tự tôn đến tan nát. Cô không dám tưởng tượng một Raphael nhỏ bé năm đó đã phải chịu những gì.
Viện trưởng tiếp tục kể:
"Sau đó, ngài ấy vô cùng tức giận, lập tức đón Raphael về Ciudad Juárez để chăm sóc."
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu, Rosa hỏi:
"Tại sao nơi này lại có điều kiện tốt hơn nhiều so với những cô nhi viện khác? Nó không phải cơ sở công lập sao?"
Viện trưởng mỉm cười, chỉ vào căn phòng này:
"Cô đoán được rồi phải không? Ngài Sebastiano mỗi năm đều quyên góp một khoản tiền lớn, sợ rằng chuyện năm đó sẽ lặp lại. Bác sĩ Connor của phòng khám Uru cũng thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe cho Raphael."
Rosa nhẹ nhàng gắn bức ảnh trở lại, chậm rãi quan sát những con búp bê, mô hình xếp gỗ trong căn phòng. Giọng cô trầm xuống:
"Giữa họ không có quan hệ huyết thống… nhưng Sebastiano yêu Raphael. Anh ấy còn làm tốt hơn cha ruột của tôi cả nghìn lần."
Viện trưởng hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt mang theo vẻ áy náy.
Rosa xua tay:
"Không sao. Chúng ta ra ngoài đi, tôi muốn tìm họ."
Ngoài trời vẫn mưa, những hạt mưa len qua vành ô, thấm dần vào tay áo Rosa. Cô rẽ vào một sân bóng cỏ lộn xộn, nhìn thấy Trình Thù không cầm ô, đang vui đùa với Raphael.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!