Chương 16: Chị là mẹ của em sao?

Rosa biết rằng Trình Thù đang giả vờ.

Cô nhớ lại buổi tối ở quán bar Red Harbor, khi anh cố ý chạm vào vết thương của cô. Nghĩ vậy, cô cũng đưa tay chạm nhẹ lên vết thương của anh.

Trình Thù cảm nhận được cơn đau, đôi mắt hơi nheo lại, giọng trầm thấp mang theo sự uy hiếp:

"Trả đũa tôi? Cẩn thận tôi ném em đi đấy."

Rosa lau vết máu trên tay, khẽ cười đáp:

"Nhưng em nghĩ anh sẽ không làm vậy."

Đám người của Demonio trong đống đổ nát bỗng nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ. Một số đàn em mới nhập băng tỏ ra lưu manh, gan lớn đến mức thò đầu ra xem.

Lucas sinh ra ở Juárez, anh ta kiểm soát thế lực trong thành phố này còn hơn cả Trình Thù. Những người ở đây ngầm nghiêng về phía ai, Trình Thù đều nắm rõ.

Anh nghiêng người, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo đáng sợ.

"Ngoan ngoãn mà trốn đi."

Trình Thù lạnh nhạt nói rồi kéo Rosa vào trong áo vest, che kín mặt cô lại. Anh đặt tay lên vai cô, phía xa đã vang lên tiếng còi cảnh sát. Trình Thù dẫm lên đống kính vỡ, dẫn Rosa ra khỏi cửa hàng.

Bên ngoài, khách du lịch trốn tránh đang len lén nhìn hai người. Chỉ là Rosa bị che kín, dù có lọt vào ống kính điện thoại đang quay chập chờn cũng không thể lộ mặt.

Trình Thù trực tiếp lên một chiếc xe nhỏ của Demonio, nhét Rosa vào ghế phụ khiến cô suýt ngã. Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy xe cảnh sát đuổi theo, bèn lợi dụng hệ thống trên xe tìm một nơi ẩn náu rồi xuống xe.

Hệ thống giám sát của Mexico không quá hoàn thiện, đến khi cảnh sát khó khăn lắm mới tìm được chiếc xe nhỏ, Trình Thù đã đưa Rosa len lỏi qua các con đường nhỏ, trở lại chiếc Cayenne.

Đi đâu?

"Đến phòng khám Uru. Ngày mai là sinh nhật Tiểu Bảo, tôi không thể xuất hiện trong bộ dạng này được."

Trình Thù nắm tay lái, đột nhiên bật cười, giọng trầm thấp:

"Thực ra nếu em không đi theo tôi, chỉ là một người bình thường, thì đã không chật vật như thế này."

Rosa quay đầu nhìn anh, trong mắt anh ẩn chứa sự cô đơn.

Cô cảm nhận được sự tự giễu trong lời nói của anh.

Trong thời gian chờ đèn đỏ, cô mím môi, thử thăm dò đưa tay lên, đặt lên nắm đấm của anh trên cần số.

Giọng cô nhẹ nhàng, như một nữ thần đang ngâm nga:

"A wild lily may appear in the gorge full of snakes." (Ngay cả thung lũng đầy rắn rết, cũng có thể mọc lên một đóa bách hợp hoang dã.)

Cả người Trình Thù như bị điện giật, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Anh nắm chặt tay lại, khớp xương nổi lên, gân xanh như sắp vỡ ra, tựa như muốn bóp nát cần số trong tay.

Rosa căng thẳng đến mức tim đập loạn nhịp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp ám chỉ suy nghĩ của mình với Trình Thù.

Cô lo lắng đến run rẩy, chỉ có thể chăm chú nhìn bàn tay hai người đang chồng lên nhau.

Thời gian như dừng lại…

Cô không biết Trình Thù sẽ phản ứng thế nào, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!