Rosa không hiểu, cô che trán nhỏ giọng học theo, nhưng chẳng có chữ nào đúng tông.
"Sebastiano, câu đó nghĩa là gì?"
Nhưng Trình Thù không muốn nói thêm, anh đã đủ kiên nhẫn rồi. Anh quay người lấy thẻ phòng, rồi nắm cổ Rosa kéo về phía cầu thang, lên tầng ba.
Mỗi tầng đều có một sảnh chung không lớn không nhỏ, bày nhiều ghế da và bàn tròn.
Rosa chỉ vào đó, hỏi:
"Nơi này dành cho mọi người nghỉ ngơi sao?"
Trình Thù gật đầu, lại nghe con chim nhỏ trên vai không ngừng ríu rít:
"Hình như còn có dụng cụ ăn uống, vậy mai chúng ta ăn ở đây nhé?"
Anh khẽ nghiến răng hàm, kéo cô đến trước mặt, đối diện nhau, nói:
"Không ăn ở đây, đến nhà hàng Hoa kiều ở Juárez. Em yêu, tôi hiểu em đang hào hứng, nhưng có thể yên lặng một chút không?"
Rosa nhìn vào mắt anh, bặm môi, có chút tủi thân ồ một tiếng. Một lát sau, cô lại nói:
"Xin lỗi, Sebastiano."
Trình Thù bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Có một cảm giác không rõ cuộn lên trong lòng anh, bàn tay đang nắm chặt cô chợt lỏng ra, như thể cầm phải than nóng, lập tức buông xuống.
Trình Thù trầm mặc, không nói gì thêm.
Rosa nhận thẻ phòng, yên lặng tìm phòng, quẹt thẻ bước vào.
Nhìn bóng lưng có vẻ hụt hẫng của cô, Trình Thù bỗng chau mày.
Cổ họng anh hơi khô, mò mẫm bên hông quần một lúc mới lấy ra điếu thuốc, cắn lên miệng, vừa mở cửa phòng vừa quẹt bật lửa.
Bên trong đầy những hoạ tiết trang trí, ngay cả sofa cũng phủ lớp vải thêu mềm mại.
Anh đảo mắt nhìn quanh, thuận tay mở cửa sổ rồi ngồi xuống. Hai gò má hơi hõm vào, phả ra một làn khói nồng đậm, mắt khẽ chớp.
Căn phòng yên tĩnh, anh có thể cảm nhận rõ nhịp tim trầm ổn và mạnh mẽ trong lồ|\|g ngực mình.
Khi giúp Rosa lúc trước, là vì hai người đã có quan hệ thể xác. Nhìn cô nhỏ bé nhưng không ngừng nỗ lực thoát khỏi bóng tối, anh bỗng nghĩ đến chính mình ngày xưa. Nhưng chung quy, giữa họ chỉ là một cuộc giao dịch.
Trình Thù lơ đãng suy tư, đôi chân dài gác lên bàn kính, thỉnh thoảng lại búng tàn thuốc.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, từ xa đến gần.
Ban đầu anh không quan tâm, bởi biên giới phía Bắc Mexico vốn không yên ổn, ban đêm thỉnh thoảng xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn cũng không lạ.
Nhưng rồi âm thanh ấy dừng lại trước phòng của Rosa, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Tai anh khẽ động, sắc mặt chợt thay đổi.
Anh sải bước mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên, cửa phòng Rosa đang mở toang, bên trong vang lên tiếng động lớn, xen lẫn tiếng hét hoảng sợ của cô.
Trình Thù lạnh mặt, sát khí tràn đầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!