Chương 10: Liễu Kình Vũ nổi giận

Hàn Quốc Khánh vừa thấy, lập tức chạy quanh sân trụ sở để trốn, người phụ nữ kia vẫn một tay cầm con búp bê vải bắt đầu điên cuồng đuổi theo.

Thấy cảnh như vậy, Liễu Kình Vũ chân mày lập tức nhíu chặt, nhìn về phía Chanh văn phòng Hồng Tam Kim bên cạnh hỏi:

- Hồng Tam Kim, người phụ nữ này là có chuyện gì?

Hồng Tam Kim nói:

- Chủ tịch thị trấn Liễu, là như vậy, người phụ nữ này là một người điên. Lúc trước khi chưa phát điên, ngày ngày chị ta đều đến trụ sở thị trấn để kêu oan, nói là Hàn Quốc Khánh đạp chết con chị ta.

Hồng Tam Kim vừa nói đến đây, ánh mắt của Thạch Chấn Cường liền nhìn lại, Hồng Tam Kim lập tức im miệng, không dám hó hé gì nữa.

Liễu Kình Vũ vừa thấy, mày càng thêm nhíu chặt.

Hắn lập tức ý thức được chuyện này có vấn đề, tuy nhiên nhìn thái độ sợ hãi của Hồng Tam Kim thì chỉ e có hỏi cũng không hỏi được gì rồi.

Lúc này, dưới sự chỉ đạo của Thạch Chấn Cường, vài người bên Ủy ban đã ngăn được người phụ nữ kia lại, nhưng Hàn Quốc Khánh bị cô ta đuổi đến thở không ra hơi, ngồi chồm hổm trên mặt đất thở hổn hển.

Đến lúc này vài người bên đồn công an cũng đã chạy đến, dẫn đầu chính là Phó đồn Cổ Tân Vũ.

Cổ Tân Vũ tới, nhìn thấy tình hình hiện tại, lập tức bảo hai gã cảnh sát tiếp nhận người phụ nữ từ trong tay nhân viên trấn ủy, sau đó đi tới, nhìn Thạch Chấn Cường và Liễu Kình Vũ, nói:

- Bí thư Thạch, Chủ tịch thị trấn Liễu, Triệu Nhị Nha xử lý như thế nào?

Thạch Chấn Cường không chút do dự nói:

- Đưa về đồn công an giam lại, không có việc gì thì không được thả cô ta ra, khiến cho mọi việc thêm phiền phức.

Nhưng Thạch Chấn Cường vừa mới nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức lại hỏi:

- Cổ Tân Vũ, Triệu Nhị Nha này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao cô ta vừa nhìn thấy Hàn Quốc Khánh thì như phát điên đuổi theo?

Nghe Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, ánh mắt Thạch Chấn Cường lập tức tràn đầy uy hiếp nhìn về phía Cổ Tân Vũ

Cổ Tân Vũ thoáng cái đã đổ mồ hôi. Thân là cảnh sát có thâm niên ở thị trấn Quan Sơn, Cổ Tân Vũ tất nhiên biết rõ người phụ nữ điên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, càng hiểu được Trấn ủy đã xử lý chuyện đó như thế nào.

Trong lòng gã rõ ràng, đám người Thạch Chấn Cường tuyệt đối không hi vọng chuyện này bị lộ ra, nhưng hiện tại Liễu Kình Vũ đã hỏi tới, mình rốt cuộc có nên nói ra hay không?

Giờ phút này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ cũng đang nhìn chằm chằm vào Cổ Tân Vũ. Dựa vào trực giác mạnh mẽ của bộ đội đặc chủng, hắn lập tức liền ý thức được ở đây chắc chắn có nội tình. Mà hiện tại cũng chính là cơ hội khảo nghiệm tính giai cấp của Cổ Tân Vũ, cũng như quyết tâm đi theo hắn của gã.

Mồ hôi từ trán Cổ Tân Vũ tuôn ròng ròng, áp lực đang rất lớn, nội tâm gã đang tiến hành đấu tranh kịch liệt.

Qua khoảng chừng 30 giây, Cổ Tân Vũ chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo vài phần kiên nghị nói với Liễu Kình Vũ:

- Chủ tịch thị trấn Liễu, chuyện là như thế này:

Một buổi trưa một năm trước, Trưởng đồn công an mới nhậm chức Hàn Quốc Khánh cùng với các đồng nghiệp lên thị trấn ăn cơm uống rượu, lúc đi ra ngoài đã say khướt, không ngờ va vào hai mẹ con Triệu Nhị Nha đang đi trên đường, thiếu chút nữa làm hai mẹ con bị ngã, Triệu Nhị Nha bất mãn liền bực tức nói vài câu, lúc này Hàn Quốc Khanh đột nhiên giành lấy đứa nhỏ trong tay Triệu Nhị Nha, cầm hai chân nó rồi hung hăng đập xuống đất như đập một cái bao tải, liên tiếp vài lần như thế mới thả ra, sau đó nghênh ngang rời đi.

Đứa nhỏ đã tử vong trên đường đưa tới bệnh viện. Hàn Quốc Khánh sai người đến đưa cho nhà Triệu Nhị Nha 5000 tệ, nói chuyện này dừng ở đây, nhưng Triệu Nhị Nha không phục, mỗi ngày đều đến trụ sở thị trấn khiếu oan.

Nhưng sự việc này sau lại bị ép xuống, hơn nữa Triệu Nhị Nha cũng bị bắt đến bệnh viện tâm thần Huyện ở mấy tháng, lúc ra thì người cũng đã điên rồi.

Về sau cô ta thường xuyên ôm theo con búp bê vải có dán tấm ảnh con trai đến trước cửa Trấn ủy, nếu như nhìn thấy Hàn Quốc Khánh thì sẽ nổi điên…

Còn không đợi Cổ Tân Vũ nói xong, Hàn Quốc Khánh đã lớn tiếng quát:

- Cổ Tân Vũ, cậu nói hươu nói vượn cái gì, tôi chưa từng làm chuyện kia, đây hoàn toàn là những lời vô căn cứ.

Lúc này, Thạch Chấn Cường cũng căm tức nhìn Cổ Tân Vũ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!