Chương 9: 😶‍🌫️8. Trắng Đêm

8. Trắng đêm.

Hạ Triêm có một tật xấu là cậu sẽ mất ngủ khi có người nằm bên cạnh.

Cậu áp mặt vào ngực Từ Vi Trần, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, dần dần nhịp tim của cậu cũng đồng nhịp theo đó.

"Không ngủ được à?" Từ Vi Trần chợt hỏi cậu.

Hạ Triêm "ừm", còn nói: "Còn sớm quá, không quen ngủ vào giờ này."

Từ Vi Trần đưa tay chậm rãi vuốt ve lưng Hạ Triêm như đang vuốt lông cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy làm lần nữa?"

Hạ Triêm: "Em sai rồi giáo sư Từ ơi, em sẽ ngủ ngoan."

Hạ Triêm không dám lên tiếng nữa nhưng cậu thật sự không ngủ được, tay Từ Vi Trần mát lạnh khoác trên lưng cậu, vuốt ve cũng dần dần ngừng lại, hẳn là anh đã ngủ.

Hạ Triêm lặng lẽ ngẩng đầu, mượn ánh trăng bên ngoài nhìn dáng vẻ Từ Vi Trần ngủ say, lông mi anh dài, sống mũi cao, quanh mắt không có nếp nhăn, khi anh nhắm mắt, hình dáng đôi mắt anh cũng rất ưa nhìn, trông không giống người ba mươi chút nào, khi đeo kính lên cũng chỉ như hai sáu hai bảy tuổi, nhìn từ khoảng cách gần không đeo kính thế này lại càng trẻ hơn.

Hạ Triêm chợt muốn hôn anh.

"Từ Vi Trần anh ngủ chưa?" Hạ Triêm gọi.

Không trả lời.

Hạ Triêm rướn người lên từng chút, tiến đến trước mặt Từ Vi Trần, nhìn bờ môi anh, nhẹ nhàng chạm đôi môi mình lên đó.

Thơm ngọt như cậu nghĩ.

Hạ Triêm hôn trộm một cái thấy rất vui, hay còn được gọi là đắc chí.

Cậu vùi mặt vào ngực Từ Vi Trần, vòng tay qua eo và quấn lấy chân anh.

Cứ thế, dương vật của cậu cọ vào dương vật trong quần ngủ của Từ Vi Trần. Từ Vi Trần rất gian xảo, mình thì mặc đồ ngủ chỉnh tề nhưng lại để Hạ Triêm ngủ khỏa thân, để cậu trần truồng thế này.

Hạ Triêm khẽ cọ vào người anh, tay bắt đầu hư hỏng mò mẫm vào áo ngủ của Từ Vi Trần, lén lút đưa tay vuốt ve cơ bụng, sau đó lại không kìm được mò xuống đường nhân ngư...

"Từ Vi Trần anh chưa ngủ!" Hạ Triêm kêu lên vạch trần tội ác của anh.

Cậu nắm dương vật anh chà xát mạnh vài lần, thành công làm giáo sư Từ thất thủ.

Từ Vi Trần mở mắt, nói bất đắc dĩ: "Cương cứng không kiểm soát thật sự là một sai lầm trong quá trình tiến hóa của nam giới."

1

"Từ Vi Trần, anh đừng ngụy biện cho sự lưu manh của mình!" Hạ Triêm nắm dương vật anh uy hiếp, "Anh nói xem, anh cương từ lúc nào, nếu không tôi làm nó liệt luôn đó."

Từ Vi Trần thành thật trả lời: "Khi trò lén hôn tôi."

Hạ Triêm đỏ mặt nhưng vẫn cố chấp chống chế: "Tôi không có hôn lén anh, vừa rồi định xoay người bất cẩn đụng phải thôi."

Từ Vi Trần thò tay thăm dò lỗ nhỏ của Hạ Triêm, đút một đầu ngón tay vào, nói chậm rãi: "Cảm xúc môi trò rất tốt, có độ ẩm ướt không làm người ta ghét, thật ra lúc trò đến gần tôi đã cương rồi."

Hạ Triêm tam chửi: "Lưu manh! Cầm thú! Mất nết!"

Từ Vi Trần xoa miệng lỗ hơi sưng của Hạ Triêm, thở dài: "Đáng tiếc ở đây bị xài quá rồi, bằng không thật muốn quấn lấy trò lần nữa."

Kỳ thật dục vọng của Hạ Triêm cũng bị kéo lên, cậu mềm giọng hỏi Từ Vi Trần: "Vậy làm sao giờ?"

"Có thể mời trò tiến hành một ít hành vi tình dục không xâm nhập không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!