34. Xấu hổ quá đi!
Từ Vi Trần thật sự đã dùng hết khả năng tự chủ lớn nhất trong đời để khiến bản thân phớt lờ tin nhắn này, nếu anh lại bị con koo làm mù con mắt thì anh đã đuổi hết sinh viên ra khỏi lớp, sau đó ôm Hạ Triêm lên bàn giáo viên điên cuồng làm tình.
Tuy nhiên, tính chuyên nghiệp của anh không cho phép, vừa rồi kéo dài thời gian học chỉ vì thỏa mãn thú tính của mình đã là khó tha thứ, bây giờ không thể quá đáng hơn nữa.
Anh ngước mắt như lơ đãng nhìn Hạ Triêm, đúng như anh nghĩ, đôi mắt biết nói của Hạ Triêm lóe lên tia khiêu khích.
Cái gì gọi là chơi dao có ngày đứt tay, hôm nay Từ Vi Trần hiểu rồi.
5
Dù sao thì tiết này cũng nghiêm túc kết thúc, Từ Vi Trần sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh có suy nghĩ tiêu cực biếng nhác.
Sau khi mọi người đi hết, Từ Vi Trần đi đến trước mặt Hạ Triêm hỏi: "Sao vậy Hạ Triêm Triêm? Giận à?"
Hạ Triêm khịt mũi hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh.
Đây vốn là hình phạt cho việc chểnh mảng học hành. Lúc đầu, trong lòng Từ Vi Trần không hề có cảm giác tội lỗi nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Hạ Triêm, anh vẫn ngẫm lại xem có phải mình quá đáng quá không, thậm chí còn có tâm lý muốn đền bù.
"Hạ Triêm Triêm, đừng giận nhé, muốn gì tôi đền cho trò được không?"
Giọng Hạ Triêm buồn hiu: "Tổn thương tinh thần anh gây ra cho em không đền được."
Từ Vi Trần kiên nhẫn dỗ dành: "Vậy muốn đền thế nào? Làm tình một lần? Làm tình hai lần?"
"Từ Vi Trần anh chỉ biết chịch!" Hạ Triêm hét anh, sau đó nói thẳng: "Em muốn chịch đến tinh tẫn nhân vong, chịch từ đầu giường đến cuối giường, còn muốn trong phòng tắm nữa, không được mang bao."
3
"Được, hứa với em hết."
Hạ Triêm vui vẻ nhảy phóc lên người Từ Vi Trần, hai chân quấn chặt eo anh.
"Không thì chúng ta làm ở đây một lần đi?" Hạ Triêm đề nghị.
"Sẽ lạnh."
"Vậy làm sao giờ? Em muốn quá."
Từ Vi Trần đưa tay vào trong quần cậu sờ thử, quả nhiên ướt nhẹp, dâm dịch dính nhớp đầy trên mông, lỗ nhỏ còn đang co thắt.
"Vậy trò chịu khó dùng cái này trước đã." Từ Vi Trần mở trứng rung.
Mới đầu Hạ Triêm còn chưa quen lắm nhưng bây giờ đã như cá gặp nước, ngoan ngoãn nằm trên vai Từ Vi Trần, rên rỉ dâm đãng bên tai anh, thở dồn dập từng tiếng quyến rũ.
"Sau này ngậm trứng rung nữa được không?" Từ Vi Trần nhẹ giọng hỏi cậu.
"Ưm... không được... bên trong sẽ hỏng mất..."
Từ Vi Trần hôn liếm vành tai cậu, "Sẽ không đâu, lỗ nhỏ dâm đãng chặt lắm, có ngậm suốt cũng không sao."
Hạ Triêm còn chưa hưởng thụ bao lâu, Từ Vi Trần bỗng thả câu xuống đất, "Ra ngoài nhé?"
"A... ra ngoài thế này luôn hở?"
"Ừm, cứ thế này, vừa bị trứng rung chịch vừa đi."
Hạ Triêm suy nghĩ cũng thấy kích thích, đồng ý với Từ Vi Trần, chậm rãi đi theo phía sau anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!