Chương 17: (Vô Đề)

Chap 17: Anh trai song sinh

-Anh Vũ ! Sao lại đứng đây, cậu không tập võ sao ?

Lãm ở đâu đi lại phía cô, hôm nay cậu nhóc đã đi học trở lại, cú sốc và nỗi đau khi mất đi cô em gái của cậu xem ra nguôi được phần nào rồi. Anh Vũ quay lại nhìn cậu mỉm cười.

-Tớ đang tập, sao cậu chưa về nhà ?

- Tớ có một thứ muốn đưa cho cậu…Lãm ngập ngừng rồi lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền mặt thánh giá đưa cho Anh Vũ.

-Đây là…Anh Vũ nhìn sợi dây bạc trước mặt, sợi dây thật đẹp, Lãm thì có vẻ hơi buồn.

-Lẽ ra tớ muốn tặng cho em gái tớ. Nhưng tớ không kịp…Tớ không thể vất bỏ nó. Tớ cũng không dám ngắm nhìn nó. Cậu giữ hộ tớ một thời gian được chứ, Anh Vũ ? Lãm đưa tới trước mặt cô bé, Anh Vũ hơi lưỡng lự, rồi cô bé cũng cầm lên, đeo nó lên cổ.

-Được ! Tớ sẽ giữ nó giúp cho cậu. Khi nào cậu muốn lấy lại, tớ sẽ trả.

-Cám ơn Anh Vũ !

Lãm mỉm cười nhẹ nhỏm. Sợi dây chuyền này không phải cậu không kịp tặng cho em gái, chính cô em bé bỏng của cậu đã trao lại cho cậu và dặn dò : "hãy tặng nó cho chị gái nào mà anh hai yêu quý nhất."

-Anh Khôi đang đợi cậu ở ngoài cổng đó, Anh Vũ !

-Sao ? Cô bé ngước lên ngạc nhiên,

-Sao anh ấy lại ở đây ?

-Cậu ấy tới đây tìm cậu !

Anh Vũ đi ra ngoài cổng. Anh trai cô đang đứng bên gốc cây ôsaka trổ hoa vàng rực, một vài cánh hoa rơi vãi trên vai anh. Thấy Anh Vũ, anh mỉm cười bước lại.

-Anh trai ! Sao anh lại ở đây ? Ông già mà thấy sẽ không vui đâu…Anh Vũ nhìn anh lo lắng.

-Không sao đâu Anh Vũ, Anh nhớ em không chịu nổi nên mới đến đây gặp em!

Anh Khôi mỉm cười, mái tóc bay nhẹ theo làn gió, cô bé giờ mới để ý thấy Anh Khôi đang nuôi tóc dài, và mái tóc của anh chấm đến vai rồi. Nhìn anh bây giờ y như con gái, à không, phải nói là y như Anh Vũ mới đúng. Thấy cô em gái mình nhìn mái tóc mỉm cười, Anh Khôi đưa tay lên chạm nhẹ thắc mắc:

-Nhìn buồn cười lắm sao ?

-Không ! Rất đẹp! trông anh rất quyến rũ. Anh đang để ý chàng trai nào ở trường em sao ? Nói đi, em sẽ giúp anh tỏ tình. Anh Vũ nháy mắt trêu chọc. Anh trai cô bây giờ giống con gái quá. Nhìn còn xinh xắn hơn cô nữa, thật ghen tị !

-Hì ! Anh Khôi phì cười. Cậu không phải gay. Chỉ tại để tóc như thế này cậu có thể nhìn thấy hình ảnh của em gái mình mỗi lần soi gương thôi.

-À ! Anh mua cho em hộp shusi em thích nhất nè, Anh Vũ ! Anh vừa nói vừa cúi lấy trong xe ra hộp susi mới mua tại một nhà hàng nổi tiếng.

-Cám ơn anh ! Anh Vũ toe toét đưa tay ra nhận hộp shusi, anh trai cô vẫn đáng yêu như mọi khi, nhưng mới vui vẻ mở chiếc hộp ra hai mắt cô bé đã tối sầm lại, thất vọng quay sang anh mình, cô liếc xéo.

-Sao hộp này mất đâu một nữa số shusi rồi vậy anh ?

-À…Anh Khôi mỉm cười.

-Chờ em lâu quá anh thấy buồn buồn nên ăn một nữa rồi…

-Có cái kiểu gì tặng quà mà lại ăn mất một nữa không hả?

-ANH VŨ !!! ANH VŨ !!!!

Tiếng hét chói tai vang lên, cái giọng như quạ kêu ngoài nghĩa địa thế này thì chỉ có nhỏ bạn thân của cô thôi, lại vụ gì nữa đây? Anh Vũ quay lại đúng lúc Cát Cát và Minh Nhật đi tới. Hai đứa nhóc nhìn Anh Khôi và Anh Vũ đang đứng cạnh nhau rồi ngơ ngác trong vài giây…

-Anh Khôi ! Sao cậu lại ở đây ? Cát Cát ngập ngừng đi lại, đôi mắt cô dán vào mái tóc để dài của cậu nhóc trước mặt, nhìn giống Anh Vũ y hệt, đúng là sinh đôi mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!