Chap 11: Mận chín và chó dữ
-Thầy hiệu trưởng của chúng ta tốt bụng thật đó ? Mới có năm ngày mà đã
Bốn đứa nhóc tung tăng dạo phố với ly kem mát lạnh trên tay, Anh Vũ quay sang ba đứa bạn thắc mắc, Cát Cát cũng đưa tay lên cằm vẻ suy tư:
-Tớ cũng thấy lạ đó. Rõ ràng hôm trước thầy ấy có vẻ rất giận, vậy mà hôm nay lại miễn hình phạt cho tụi mình, sau đó thầy còn khóc, còn ngồi tự kỉ…thật khó hiểu…
-Thầy ấy đã hiểu mong muốn sáng tạo trong khoa học của chúng ta rồi sao? Chắc thầy ấy đã bị chúng ta làm cho cảm động, Thầy ấy thật đáng kính ! Leo đưa ly kem lên miệng vừa ăn vừa bình luận.
-Các cậu nhầm rồi. Chỉ vì mới năm ngày mà các cậu đã đập bể 1/3 ống nghiệm trong phòng nên thầy ấy không dám cho chúng ta bén mảng tới đó nữa đấy chứ…Minh Nhật thờ dài nhìn que kem đang tan, ba đứa bạn của cậu quả là hậu đậu, lần này thì thầy hiệu trưởng tha hồ bỏ tiền ra mua ống nghiệm bổ sung cho phòng nghiệm, nhìn thầy ấy bước vào phòng sững sờ rồi bật khóc thật đáng thương, nhưng cũng nhờ vậy mà cả nhóm mới được thoát khỏi hình phạt và rong ruổi đi chơi như bây giờ…
-Cát Cát. Nghe nói đội Karate đang tuyển thành viên phải không ?
Minh Nhật quay sang Cát Cát mỉm cười, phải công nhận là anh chàng hotboy mới này có nụ cười thật đẹp, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt nâu biết nói, nó làm ột người vô cảm với con trai như Cát Cát cũng phải ngơ ngẩn trong vài giây.
-Ừk! bọn tớ đang tuyển thêm người, nhưng phải là một người thật mạnh có thể lọt vào vòng chung kết. Mà trong trường mình thì không còn người nào như thế nữa. Hazzz….. Có lẽ chức vô địch năm nay phải nhường cho người khác rồi.
Anh Vũ nghe vậy thở dài. Muốn giữ chức vô địch phải có ít nhất 4 người được lọt vào vòng chung kết. Mà ngoài cô và Cát Cát ra, chỉ có Leo là có khả năng đó, nhưng vẫn còn thiếu một người.
-Tớ tham gia được không ? Minh Nhật vui vẻ đề nghị, nhưng thái độ có vẻ nghiêm túc.
-Cậu cũng học võ sao ? Leo nhìn Minh Nhật với vẻ tò mò, anh chàng này ngay từ khi xuất hiện đã tỏ ra rất lạ. Và từ hôm làm thí nghiệm hóa học đến giờ dường như cậu ta luôn tỏ ra muốn kết thân với mọi người. Thực ra cậu ta muốn gì chứ ?
-Tớ lấy được đai đen Karate năm 10 tuổi, ở trường cũ tớ cũng ở trong một đội Karate và cũng có được một vài giải thể thao rồi.
-Được đấy ! Nhưng có lẽ bọn tớ phải kiểm tra cậu một chút đã, tớ chỉ muốn tuyển thêm một người cuối cùng có thể vào được chung kết, nếu tớ nhận thấy cậu có khả năng, tớ sẽ đồng ý. Cát Cát nhìn cậu suy tư.
Nghe Cát Cát nói, Leo lập tức nhào lên bức xúc:
-Lớp trưởng !!!!! Cậu lại định bảo cậu ấy đánh bại Anh Vũ nữa hả lớp trưởng? Dẹp trò đó đi. Nếu không lần này có thể xảy ra án mạng đó. Lần trước Anh Vũ thua tớ đã cố giết tớ. Nếu bây giờ…Ặc Ặc…
Đang nói thì Leo bị một cánh tay siết chặt cổ từ phía sau, Anh Vũ đang nhìn cậu với ánh mắt tóe lửa. Leo là đồ chết tiệt. Cô đã cố quên đi tai nạn hôm đó, còn thằng ngốc này lại cố nhắc cô phải giết chết nó. Vậy thì cô sẽ cho nó được toại nguyện. Anh Vũ vừa nghĩ thầm vừa siết cổ Leo mạnh hơn khiến cậu suýt tắt thở. Minh Nhật thì đưa tay lên cằm suy nghĩ…
-Tớ có nghe nói điều kiện lớp trưởng đưa ra rồi. Vậy là nếu đánh bại được Anh Vũ tớ sẽ được hôn cô ấy phải không ?
Cả ba đứa tròn mắt quay lại nhìn cậu nhóc vừa đặt câu hỏi, thằng nhóc này, mới chuyển vào chưa đầy một tuần mà nắm bắt thông tin nhanh quá. Nhưng mà câu hỏi vừa rồi của cậu khiến ột người không hài lòng.
-Cậu sẽ đấu với tôi ! Leo quay sang bực bội, Cát Cát nhìn hai cậu nhóc vui vẻ mỉm cười.
-Đúng…. Cậu sẽ đấu với Leo, nếu cậu thắng, cậu có thể hôn Leo…
-Cậu im đi ! Cả hai đồng thanh. Rồi Leo đi tới trước mặt Minh Nhật thách thức. Đáp lại vẻ bực bội của Leo, Minh Nhật vẫn tỏ ra vui vẻ gật đầu.
-Hừm…. thắng cậu là tớ được vào đội ? Vậy bắt đầu đi!!! Vừa nói cậu vừa lùi ra sau thủ thế.
Mấy người đi đường quay lại nhìn hai người với vẻ hiếu kì, hai cô bạn nhìn nhau thở dài, hai tên ngốc này, chắc không định đánh nhau ngoài đường đấy chứ…
-Đừng bày trò nữa, hai thằng ngốc kia. Tớ là đội trưởng hay các cậu là đội trưởng mà tùy tiện quyết định thế hả ? Nhận hay không nhận thêm thành viên mới là quyền của tớ. Các cậu có đánh nhau mẻ đầu sứt trán mà tớ không thích thì cũng vô ích thôi…Cát Cát lên tiếng cảnh cáo, hai đứa nhóc quay sang với vẻ thất vọng, Leo nhìn Minh Nhật hằn học rồi quay sang Cát Cát cằn nhằn:
-Cậu muốn làm sao thì làm, lớp trưởng. Nhưng nếu bắt Anh Vũ đấu với thằng nhóc này tớ sẽ rút tên khỏi đội.
-Hừ ! Cậu trẻ con hơn tớ nghĩ đó Leo. Được thôi, chiều theo nguyện vọng của cậu, tớ sẽ cho hai cậu đấu với nhau. Cát Cát mỉm cười đưa ra quyết định.
-Hừ ! Tớ chỉ chờ có thế thôi, cậu hiểu ý tớ đó lớp trưởng. Leo mỉm cười quay sang Minh Nhật thủ thế, quả là một kẻ hiếu chiến.
-Cát Cát ! Anh Vũ nhìn nhỏ bạn nhíu mày, nhưng đáp lại vẻ lo lắng của cô bé, Cát Cát mỉm cười trấn an.
-Yên tâm đi, quay sang hai đứa bạn đang bừng bừng khí thế chuẩn bị lao vào nhau, Cát Cát mỉm cười gian xảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!