Chương 9: Chap 9: Khóa tập bơi của vịt cạn

Chap 9: Khóa tập bơi của vịt cạn

Sáng chủ nhật đẹp trời, tôi hùng hổ bước vào trường như sắp sửa đi giết người, bộ dạng của tôi khiến chú bảo vệ vốn rất can đảm cũng đi ra cản lại nếu tôi không giơ ra chiếc thẻ học sinh và trình bày lí do mình phải lên trường.

Tôi đi phăng phăng vào hồ bơi, từ bây giờ cho đến khi vào học kì mới tôi có nghĩa vụ phải hoàn thành khóa học bơi đặc biệt của mình, nhưng ý nghĩ trong đầu của tôi lúc này chỉ có 1: phải giết chết nó, thằng nhãi Thiên Lam khốn kiếp đã khiến tôi bị mất mặt với Thiên Phong. Càng nghĩ tôi càng thấy tức điên lên, mặc dù bình thường tôi và Thiên Lam rất hay chọc phá nhau, nhưng nó thừa hiểu đối với tôi Thiên Phong quan trọng như thế nào, tại sao nó lại giám giở trò với chiếc bánh của cậu ấy?

hành động này của Thiên Lam cho tôi thấy cậu ta chẳng khác gì một đứa trẻ mẫu giáo cư xử cực đoan khi giận dỗi. Và hậu quả đương nhiên là sẽ bị bố mẹ nó ột trận đòn no nê. Tôi bẻ nắm tay rắc rắc.

-Hôm nay cậu chết với tôi, Thiên Lam!

Nhưng phòng tập bơi trống trơn. Vậy là cậu ta chưa đến? Giáo viên dạy bơi gặp tôi, sau khi dặn dò vài việc lấy lệ cũng vội bỏ đi tán gái. Chỉ còn một mình, tôi ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã 8h00 rồi, không lẽ Thiên Lam sợ tôi nên không dám đến. Còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì:

-Chào buổi sáng! Nhật Hạ! Một giọng nói ngập ngừng vang lên phía sau tôi.

Tôi cười nhạt từ từ quay lại, cuối cùng cũng chịu lết xác tới rồi sao?

-Thiên Lam! cậu chết chắc…

Chưa nói hết câu thì tôi giật mình suýt nữa thì ngã nhào xuống hồ nước sau lưng. Thiên Lam đang đứng phía sau tôi, trên người cậu ta là một bộ giáp đấu bảo vệ công kềnh, có lẽ là lấy từ phòng tập Karate. Miệng tôi méo xệch, khóe mắt giật giật. Tôi đưa tay dụi mắt để nhìn lại một lần nữa xem mình có hoa mắt không, nhưng không, đúng là cậu ta. Đi tập bơi mà lại mặc chiếc áo giáp đấu to vật vã này, cậu ta sợ không có cách nào chứng minh cho người khác biết cậu ta thần kinh có vấn đề sao.

-Nhật Hạ à…Cậu ta liếc tôi ngại ngùng rồi đưa tay gãi gãi mũi lí nhí.

-Xin lỗi cậu vụ chiếc bánh kem hôm qua, chắc cậu cũng biết rồi…chính tớ đã phá nó.

-Haha…tớ biết…Tôi dịu dàng mỉm cười. Và…

Bốp!!!!! Lao vào tặng cho cậu ta một trận liên hoàn cước.

Thiên Phong có lẽ đã biết trước hành động của tôi nên ưỡn ngực chịu đòn, từ đầu đến cuối không hề có ý đánh lại hay bỏ chạy. Nhưng những cú đấm đá của tôi giáng rầm rầm vào cậu ta chỉ khiến tôi mất sức chứ cậu ta chẳng hề si nhê gì cả. Tôi trừng trừng nhìn cậu ta căm tức, thì ra đây là lí do Thiên Lam thủ sẵn bộ áo giáp này trước khi gặp tôi.

-Cậu mệt chưa? Thấy tôi thở hỗn hển và dừng lại, Thiên Lam nheo mắt nhìn tôi trêu chọc.

-Tớ đã xin lỗi rồi, cũng để cho cậu đánh rồi, chúng ta hòa nhé!

-Hòa cái đầu heo của cậu á!!!! Tôi gào lên khiến cậu ta nhăn mặt vội đưa tay bịt tai lại.

-Cậu có biết đây là lần cuối cùng tớ gặp Thiên Phong cho đến hết nghỉ hè hay không? Tớ muốn có một chút kỉ niệm đẹp với Thiên Phong trước khi tạm việt. Vậy mà…Vậy mà cậu hại tớ biến thành con ngốc trước mặt cậu ấy.

-Tớ đã xin lỗi rồi.

-Hừ!!! Tôi liếc cậu ta vẫn chưa hết bực mình, nhưng đánh chán, mắng chán cũng thấy nguôi nguôi giận nên quay sang hỏi han.

-Thế chiếc bánh hôm qua ngon không?

-Hừ…Thiên Lam nhìn tôi bức xúc.

-Tớ cũng đang muốn hỏi cậu đây nè. Thực ra là cậu hậu đậu hay cậu muốn chơi xỏ tớ thế hả? Rõ ràng là bánh kem mứt trái cây mà cậu lại bỏ muối ớt vào? Báo hại tớ ăn xong cả đêm hẹn hò với Tào Tháo.

-Muối? Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

-Tớ bỏ muối vào bánh khi nào?

-Bánh cậu làm sao lại đi hỏi tớ? Thiên Lam nhăn nhó. Tôi vẫn ngây ngốc chưa thể hiểu được vấn đề.

Bánh của Thiên Lam hôm qua tôi để trong ngăn bàn, có lẽ cũng có vài người trong lớp biết được. Nhưng ai lại chơi ác rắc muối vào bánh của cậu ấy? Tôi suy nghĩ một chút rồi khẳng định: kẻ đó hẳn là phải có thâm thù đại hận gì với Thiên Lam dữ lắm nên mới hành động như vậy. Nhưng chơi thế thì ác quá.

-Chán quá! Tôi thở dài.

-Tớ đã phải mất hơn 8 tiếng mới làm được hai cái bánh đó, chưa kể riêng phần trang trí bánh của Thiên Phong đã mất hơn 2 tiếng đồng hồ, vậy mà…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!