Chương 3: Chap 3: Bức thư của người bí ẩn

Chap 3: Bức thư của người bí ẩn

Trước kia tôi học chuyên môn toán nên phần lớn thời gian tôi đều giành để giải bài tập, những môn khác tôi đều học theo kiểu đối phó với giáo viên, chỉ cần đủ 7.0 trở lên là đủ, ngoài ra tôi không quan tâm lắm đến những kiến thức cần tiếp thu. Nhưng khi lên cấp ba đăng kí học chuyên văn tôi mới biết thì ra ngoài toán cũng có những môn học rất thú vị. Lịch sử, sinh học, ngữ văn…tất cả dường như đều mở ra cho tôi một chân trời mới, một thế giới mới khiến tôi say mê khám phá.

Lúc này tôi mới cảm thấy có phần hối tiếc vì trước đây tôi đã bỏ qua những điều thú vị này.

Đăng kí học văn ban đầu là do tôi muốn giữ sĩ diện với bạn bè. Nhưng dần dần tôi cảm thấy văn học quả là một môn học thú vị, và đúng như tên nhóc giỏi văn trước kia đã nói với tôi, những người học giỏi toán chưa chắc đã học được văn, và văn học cũng không dễ như tôi nghĩ. Tôi không có khả năng viết ra những bài thơ lay động lòng người, không sáng tác được những áng văn khiến người đọc chảy nước mắt.

Nhưng tôi yêu thích những tác phẩm văn học, đặc biệt là các tác phẩm hiện đại của Việt Nam và Trung Quốc. Càng học sâu vào khối C tôi càng thấy mình không muốn quay lại nữa. Trước đây tôi đã từng hối hận vì mình đăng kí học khối C, nhưng giờ tôi lại cảm thấy nếu trước kia mình không lựa chọn điều này thì giờ tôi còn hối hận hơn nữa.

Nhưng vấn đề bây giờ không chỉ là những môn học nữa, điều khiến tôi quan tâm nhiều nhất bây giờ chính là Thiên Phong. Nếu không vào đây học tôi sẽ không có cơ hội gặp được cậu ấy, không biết đến cậu ấy. Chính vì vậy bây giờ tôi có thể vui vẻ khẳng định là trước kia mình đã có quyết định rất đúng đắn rồi.

Thế nhưng cuộc sống cũng không phải lúc nào cũng theo ý mình.

-Chào buổi sáng, Thiên Phong !

Tôi bước vào lớp trong tâm trạng vui như chưa từng được vui. Điều đầu tiên mà tôi làm trong vô thức là đưa ánh mắt về phía Thiên Phong. Cậu ấy cũng vừa thấy tôi và đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

-Chào buổi sáng, Nhật Hạ!

Ầm.. ầm…ầm…

Hình như có tiếng động gì đó rất ồn ào trong ngực tôi, tôi cố kìm nén để không hét lên vì kích động rồi chậm chậm đi lại chổ mình ngồi. Mấy chiếc bàn gần chổ tôi bây giờ chật kín người, toàn là mấy cô nàng xinh xinh trong lớp tới bắt chuyện với Thiên Phong. Thiên Phong thì vẫn thế, kiệm lời và có vẻ hơi lạnh lùng, chỉ thi thoảng mỉm cười đáp lại những câu hỏi vu vơ của mấy cô bạn.

Nhưng mấy cô bạn trong lớp tôi dường như có động lực gì đó rất lớn, nhất quyết không chịu bỏ cuộc.

Thằng nhóc Thiên Phong vào lớp mới có 1 tuần mà đã cướp mất của cậu hơn ½ fan hâm mộ rồi kìa, Thiên Lam! Cậu định để yên vậy sao?

Danh

-một cậu bạn trong lớp huých huých tay Thiên Lam. Tên khó ưa kia có vẻ không để tâm lắm, vẫn ngồi một chổ loay hoay nghịch khối rubic trong tay. Tôi khẽ liếc về phía Thiên Phong, cậu ấy đang thả đôi mắt đen thẳm lên bầu trời xanh lam qua ô cửa sổ. một tay chống cằm, những ngọn gió ùa qua đùa giỡn những sợi tóc mượt như tơ trên khuôn mặt thanh tú. Tôi vô thức chống tay lên cằm mơ màng, không hiểu sao tôi rất thích nhìn thấy hình ảnh của Thiên Phong như thế này.

-Nhật Hạ! Thục Anh chọc chọc vào vai tôi cười đểu.

-Đang ngắm nhìn ai vậy?

Tôi quay lại, hơi ngượng ngùng, không trả lời nó. Thục Anh thấy vậy lấy ngón tay gõ gõ xuống bàn nhìn tôi dò xét.

-Cậu ta nhìn cool đấy chứ?

-Cậu thích Thiên Phong hả? Tôi hỏi Thục Anh với vẻ nghi ngờ, nhưng nhỏ lắc đầu.

-Không!

Nói là không. Thế nhưng tôi thấy nhỏ vẫn dán mắt ngắm nhìn Thiên Phong. Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ về câu trả lời của nó nên tiếp tục chất vấn:

-Vậy sao cậu ngắm nhìn người ta say đắm vậy?

Thục Anh quay sang liếc tôi. Trả lời ngắn gọn:

-Trai đẹp là một loại tài nguyên, thấy trai đẹp mà không ngắm đó là một sự lãng phí! Tớ không muốn tài nguyên quốc gia bị lãng phí.

Lí do đơn giản thật.

-Nhưng cũng đáng tiếc thật. Thục Anh quay sang nhìn Thiên Phong thở dài.

-Giá mà cậu ấy có thể ở lại đây lâu hơn một chút thì tốt biết mấy.

-Hở? Tôi kinh ngạc ngước lên nhìn Thục Anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!