Chương 19: Chap 19: Duyên gặp gỡ

Chap 19: Duyên gặp gỡ

Gió ùa qua, tôi thấy mình đang đứng trên cánh đồng hoa cỏ tranh bạt ngàn, nơi này rất quen, chính là nơi chúng tôi tìm kho báu sau đó tôi tách nhóm để đi tìm một đóa hoa loa kèn. Vậy là tôi đã trở lại đây? Nhưng sao ở đây chỉ có một mình tôi? Mọi người đâu cả rồi? Tôi lặng im ngẫng lên nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi, cảm giác như tôi quên mất chuyện gì đó, tôi cố nhớ lại, nhưng không thể nào nhớ được.

Gió vẫn ùa qua tôi, mát rượi, nương theo làn gió là mùi hương của những loài hoa dại và mùi hương của biển.

Chíp.. chíp…

Có tiếng chim hót véo von rất gần tôi, tôi thấy trên bầu trời xanh thẳm cao vời vợi kia từng đàn chim nhỏ bay về phương xa, gió vẫn ùa qua tôi, mát lạnh. Kéo theo cả bóng đêm dày đặc vây lấy tôi, nuốt trọn cơ thể nhỏ bé đơn độc của tôi. Cánh đồng hoa cỏ tranh chẳng mấy chốc mà biến mất, tôi hoảng hốt chạy vụt đi tìm một tia sáng, những tất cả vẫn tối đen, rồi tôi vấp ngã, tôi cảm thấy cả người mình đau nhói.

6h30…

Tôi giật mình mở mắt ra. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi, tôi chậm đưa mắt nhìn quanh, tôi đang nằm trên một chiếc giường đơn trắng tinh êm ái. Còn chưa kịp nhớ tại sao mình ở đây thì có một hình ảnh kì lạ đập vào mắt tôi.

Thiên Phong đang ngồi ngủ gục trên một chiếc ghế gỗ sát cửa sổ, những tia nắng sáng ấm áp vương trên khuôn mặt thiên thần tuyệt đẹp khiến cậu ấy càng trở nên rạng rỡ, tôi ngất ngây ngắm nhìn hình ảnh tuyệt đẹp đó. Thiên Phong đẹp như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, kể cả lúc ngủ gật cậu ấy cũng không giấu được vẻ đẹp tuyệt vời của mình.

Rồi tôi nhìn xuống sàn nhà giữa căn phòng. Thiên Lam cũng đang nằm ngủ, tôi đưa tay ôm trán thở dài, cái bộ mặt của cậu ta lúc ngủ trông thật khó coi, áo sơ mi xộc xệch hở ra vài chiếc cúc, trên khóe miệng dường như vẫn còn vệt nước miếng, cậu ta chảy nước miếng khi ngủ? Cậu ta là học sinh mẫu giáo chắc? Đúng là hình ảnh tương phản mà. Tôi có cảm giác như cậu ta vừa ngủ vừa cười hay sao ấy , một chân cậu ta gác lên chiếc giường tôi nằm, đè cả lên chân tôi.

Nhưng sao tôi không cảm thấy đau hay chân bị cậu ta đè nặng?

Tôi gượng dậy kéo tấm chăn mỏng trên người xuống, và vui mừng phát hiện ra chân tôi đã được bó bột, cổ tay trái của tôi cũng được bó bột. Tôi giờ đã nhớ lại tại nạn chiều qua, không ngờ chỉ ngã xuống vực thôi mà tôi bị thương te tua như vậy. Tôi thở dài, kì này đúng là thảm rồi.

-Bé cưng! Em dậy rồi hả?

Cánh cửa phòng bị đẩy nhẹ vào, anh trai tôi bước vào mỉm cười đặt chiếc túi lên bàn. Hình như trong đó là một hộp cháo và trái cây. Tôi ngơ ngác nhìn anh.

-Em làm anh lo lắng quá đấy nhóc. Anh nhìn tôi trách móc rồi nhìn lại hai cậu nhóc đang nằm ngủ trong phòng.

-Hôm qua may có hai cậu nhóc này đưa em đến bệnh viện, tụi nó còn thức cả đêm ở đây trông chừng em nữa. Khi nào tụi nó dậy nhớ cảm ơn cho tử tế đó.

Tôi nhìn Thiên Lam và Thiên Phong, hai cậu đã thức cả đêm trông chừng tôi sao? Rồi có một chiếc lọ hoa trên bàn đập vào mắt tôi, đóa hoa loa kèn mà tôi hái được bên vực núi đã được ai đó cắm trong chiếc lọ thủy tinh, hai nụ hoa nhỏ đã bung ra thành hai bông hoa tuyệt đẹp. Tôi nhìn qua Thiên Phong, cậu ấy cử động nhẹ, dường như tiếng ồn đã khiến cậu ấy thức giấc.

-Nhật Hạ? Thiên Phong thấy tôi thì mỉm cười có vẻ vui mừng.

-Cậu sao rồi? Có còn đau chổ nào không?

Tôi còn chưa kịp trả lời cậu ấy thì ở dưới sàn, tên nhóc kia cũng lồm cồm bò dậy đưa đôi mắt còn lim dim buồn ngủ hỏi thăm:

-Ơ…vẫn cờn sống đó à?

Tôi liếc cậu ta căm ghét, nói vậy là cậu ta muốn tôi chết chắc? Tiện tay, tôi cầm chiếc gối ném vào mặt cậu ta, Thiên Lam chụp lấy rồi ôm gọn vào lòng lăn xuống ngủ tiếp. Anh trai tôi mỉm cười múc cháo ra tô cho tôi, nhưng không phải một tô, mà là 3 tô. Tôi còn đang ngơ ngác thì thấy anh ấy đi lại gần Thiên Lam đưa chân đá đá cậu ấy.

-Dậy ăn sáng đi nhóc.

Thì ra hai tô kia là phần của Thiên Lam và Thiên Phong, anh trai tôi quả là chu đáo. Ngay khi chúng tôi vừa hoàn tất bữa sáng thì cánh cửa phòng lại bật ra, rồi một đám rồng rắn lao nhao kéo vào.

-Nhật Hạ! Cậu vẫn còn sống à? Hải Đăng đặt giỏ trái cây lên bàn nhìn tôi vui mừng.

-Công nhận mấy đưa ngu mạng lớn thật.

Thục Anh nhíu mày thúc khuỷu tay vào bụng cậu ta nhắc cậu ta giữ ý. Tôi thì nhìn tụi nó cười nhạt, cái kiểu nói chuyện thế tôi cũng quen rồi nên chẳng để ý làm gì.

-Nhật Hạ! Cậu thấy trong người thế nào rồi? Linh Nga ngồi xuống nhìn tôi lo lắng. Tôi giơ cái tay bó bột lên cười khổ.

-Hơi đau.

-Đúng là hậu đậu! Thục Anh nhìn tôi thở dài.

-Cậu làm trò gì mà bị ngã xuống vực vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!